ChoTreoLinhHonCungTichBien

CHỖ TREO LINH HỒN

Truyện ngắn Cung Tích Biền

 

Nhà cô Thiền Pha nằm trên một con đường phố trung tâm Hồ Chí Mính City. Tôi nhấn mạnh HCM city. Mới lắm chuyện huyền ảo.

Ngồi ở ban công trước hiên nhà, cô Thiền Pha có thể thấy trăng khuya cuối đường phố, khoảng giữa hai tầng nhà cao. Có thể mơ mộng. Rất hiếm sương mù, nhưng gặp đêm mù sương, cảnh trí như trong tranh thủy mặc.

Chợ Lớn ở cuối đầu kia. Đôi khi nghe tiếng trống múa lân thùng thùng.

Bốn năm trước, nhà cầm quyền thành phố có lệnh mở rộng con đường. Mỗi bên đường nhà nhà phải đập bỏ phần trước, lui vào ba mét. Đào xới, mở rộng, tráng nhựa, lát gạch vỉa hè, hơn ba năm trời, chỉ hơn một cây số đường, rồi cũng xong.

Có một điều lạ. Con đường rộng hơn ra làm cho Thiền Pha cảm tưởng như nó thấp hơn xưa. Mưa như trước, mà con đường bị ngập hơn trước. Trên đại lộ, sóng vỗ dập d́u vào trước cửa nhà mỗi đợt xe buưt chạy qua. Một hàng những cây trụ điện trên con đường hồi chưa mở rộng vẫn c̣n đứng lẻ loi như bọn cụt tay đang lội nước.

Cây trụ điện th́ không có vui buồn như con người. Nhưng bọn chúng, tức là bọn trụ điện, quả là nó lẻ loi.

Không hiểu ra làm sao, khi con đường làm xong, rất khang trang, người ta không đào bỏ hàng trụ điện trên lề đường cũ. Bây giờ nó nằm ngay giữa ḷng con đường mới. Như những hàng cọc chống đổ bộ trên băi biển.

Lẻ loi, v́ người ta đă tháo gỡ bóng đèn, dây điện, những thanh sắt vắt ngang. Bọn nó, tức là bọn trụ điện cũ, y như một hàng lính bị lột mũ sắt, tháo súng, chỉ trơ vơ cái xác phàm thẳng tuột chỗ trận tiền.

Ông Bảy Chà Và nói:

“Hàng trụ điện cũ đứng ch́nh ́nh này thay công an giải quyết những thằng nhậu xỉn về khuya. Chúng phóng vong mạng một trăm cây số giờ trên phố khuya.”

Một người mắng Bảy:

“ Tháng bảy cô hồn ăn nói bậy.”

Ông Sáu hưu trí cũng cố tinh thần quần chúng:

“Có ǵ phải la lối. Bộ trong thành phố chỉ mỗi con đưởng này sao. Muốn chết trên đường nhựa th́ nơi nào lại chẳng có hục hang hầm hố, lô cốt, ụ đất, trụ điện giữa đường”.

Mỗi tối, khi đèn phố bật lên, Bảy Chà Và vác một cánh cửa cũ ra giữa đường đặt ngay dưới chân cây xi măng.

Cánh cửa có sơn trắng một vạch chéo báo hiệu “Chỗ này tử thần đang vẫy gọi”.

Tối hôm qua một chị láng giềng của Thiền Pha mang một nén nhang ra cắm dưới một cây trụ điện chưa chịu di dời  khác. Thiền Pha hỏi:

“Làm ǵ mà diễn cảnh khói hương ?’

“Cô Thiền Pha hà, tui đếm rồi. Cây trụ diện của Bảy Chà Và số 14. Trụ điện trước nhà tui với cô số 13. Số này th́ hẻo lắm. Bữa Tiệc Ly Chúa 13 người. Ông Bảo Đại vua thứ 13. Nguyễn Thái Học lên đoạn đầu đài 13 người.”

“Nhưng chết như Nguyễn Thái Học sao gọi là xui.”

“Tui không cần biết. Bọn âm ty hay đi lượm xác mấy thằng phóng nhanh vượt ẩu. Chúng mà xấn vào gốc trụ điện ch́nh ́nh giữa đại lộ. Mà nghẻo máu đầu trước cửa nhà ḿnh th́ chỉ có bán nhà mà đi thôi”

 

***

Đêm nay trời đẹp. Trăng sáng rỡ. Thiền Pha ngồi trên lầu nh́n xuống quảng phố rộng. Phía cuối đường một ṭa cao ốc đèn từng ô nổi trôi trong khoảng trăng mông mênh. Cô mơ mộng.

Trong mơ, một cơn lốc xoáy, thành tiếng gầm rú. Một tiếng ầm khô khốc ngay dưới đường. Rồi một thân cây bốc lên cao. Thân cây đập xuống mặt đường quay lông lốc.

Mùi xăng từ thùng xăng bị vỡ làm cô tỉnh lại. Đúng là cảnh sát, người bao quanh, xe cộ đông vầy.

 Một chiếc xe gắn máy tông vào cây trụ điện găy làm đôi. Hai xác người đẩm máu văng ra hai nơi rất xa nhau. Cây trụ điện găy bể một mảng. Người ta không thể không rùng ḿnh v́ sao hai cậu trai trẻ mà máu nhiều trên mặt đường đến vậy.

Rất khuya, trời đổ cơn mưa lớn. Lớn nhất từ đầu mùa. Thiền Pha không sao ngủ được. Cô cứ thấy cái đầu máu me dập sọ năo lẫn lộn trong chăn. Sờ đâu cô tuồng như chạm phải thịt vụn bầy nhầy.

Gần về sáng, nh́n từ ban công, đại lộ sau cơn mưa cuồng, đă biến ra một con sông mênh mông ngập vàng ánh trăng.

 Có một hồi trống và tiếng kinh mỏ vẳng lại từ ngôi chùa Phật gần nhà.

Con sông trăng về sáng vắng lặng. Sông không trôi. Như mặt hồ chỗ thiên thai. Phía xa kia có một người dắt và một người đẩy một chiếc xe hai bánh chết máy, lội  qua. Một chiếc thuyền lạ lẫm. Trong một thành phố tưởng như thân quen. Một thành phố sạch trơn. Như ai nấy chết trọi rồi.

Bọn chúng, là bọn trụ điện lẻ loi, bọn thừa ra, bọn lỗi thời vẫn đứng giửa ḍng chảy. Cái bóng nó nghiêng. Nó gầy lắm.

Thiền Pha buồn nghĩ:

“Làm sao hai chàng trai trẻ có thể treo linh hồn ḿnh nơi môt thân cây không lá chẳng cành như vậy nhỉ?”

Cung Tích Biền

Bồ đề cốc, 9-2008.