GDBM-12

Gia đ́nh bé mọn

Dạ Ngân

 

12

 

 

 

 

Đă đến lúc chiếc Cá xanh “sắt vụn” của Đính gánh lấy phần việc của nó sau khi An Khương quay về Cầu Giấy. Đính dừng lại chỗ vũng tối của cây bằng lăng gần quán phở để cả hai ràng rịt túi tắm :

- Giờ ḿnh đi trở lại trung tâm có chút việc, sau về thẳng nhà thằng bạn anh. Hà Nội mùa nầy dễ chịu lắm.

- Ngoài nầy cũng có xích lô ḱa - Tiệp đề xuất - Để em ngồi xích lô tới thẳng chỗ bạn anh trước, như vậy an toàn hơn.

Đính cúi xuống sửa chiếc túi xách ràng trên giỏ xe phía trước để Tiệp ngồi sau cho thong thả, nói qua quấy:

- May là cô vợ anh không có bạn, không có nhu cầu đến nhà ai nên không sợ cô ta long nhong giác nầy !

- Nhưng đêm nay nếu phải về khuya th́ anh giải thích sao ? - Tiệp gặng, làm như không dồn Đính th́ nàng không thở được với nỗi bứt rứt trong ḷng.

- Sao em nghĩ là đêm nay anh có thể để em ở đâu đó rồi trở về nhà ?

Quả quyết và như thể tự ái, nói xong, Đính lên yên và ra sức guồng hai bên pê-đan để khởi động. Chiếc xe kêu lên tè tè, nhỏ nhẻ, điệu đàng kiểu Pháp rồi trùng tŕnh vọt lên. Tiệp chạy rướn theo nhưng không kịp, nàng không hiểu sao Đính lại có thể bỏ quên nàng lại, dưới tán cây. Đi đi lại lại, cố nghĩ nhưng không t́m ra lư do, có mấy người đi bộ nh́n áp vào nàng khi lướt qua, rơ ràng họ biết nàng là dân trong Nam ra qua tóc tai, xống áo, túi xách và giày dép, dù dân cả hai miền cùng có chung niềm đau khổ xếp hàng cả ngày th́ người trong kia trông cũng tươm tất hơn v́ đời sống dễ thở hơn. Một hồi Đính quay xe lại, cười chống chế :

- Tưởng em cũng lên xe kiểu chạy chạy đuổi theo như dân ngoài nầy. Đi một đoạn dài không nghe nói năng ǵ cả, ngoái nh́n mới hay đă để rơi em.

Nếu giữa hai người không có khoảng thời gian im lặng kéo dài suốt mấy tháng qua và những giây phút gặp lại ngập ngừng, khó nói th́ chuyện nàng bị rớt lại chắc đă thành một trận cười.

- Không có em th́ yên sau phải nhẹ hẫng chứ - Tiệp lại truy Đính - Tại anh quá sợ cho sự không an toàn nên mới ra vậy thôi !

Đính để Tiệp ngồi xong, cầm một tay nàng áp lên hông ḿnh :

- Em không biết cô Mac-ta điên của anh điên như thế nào đâu. Anh cũng không lượng được mọi chuyện, nó quá khó khăn. Vài hôm nữa anh sẽ t́m cách cho em gặp mẹ anh và em gái anh, nhất định em sẽ thông cảm anh hơn. Mẹ từ Vinh mới ra, bà nghe vợ chồng anh căng quá nên ngồi tàu ra ngay.

Tiệp lấy tay ra khỏi hông Đính để giữ ǵn nếu lỡ bị bắt gặp, nhưng các giác quan khác th́ mẫn cảm hơn bao giờ. Một đêm thu dịu dàng se sắt trước đây nàng chỉ cảm qua thơ ca và đài báo. Nàng cười buồn trong mùi áo mùi lưng từng cho thấy nó có sức mạnh rủ rê như thế nào :

- Anh đang đưa em đi tới cái kiếp sau mà anh hẹn nhắn hẹn gởi đó phải không  ?

Đính lại cầm lấy tay nàng để áp lên môi ḿnh :

- Anh nhớ em điên đầu, nhưng năm nay anh bốn mươi chín, mẹ sợ mẹ cấm anh không được đi đâu xa.

Chiếc xe ṿng lại Bờ Hồ và đi vào Hàng Đào, đi loanh quanh hồi nữa trong khu vực phố cổ, dưới những tán bàng thấp và tối một cách lư tưởng, như Đính và nàng mong muốn. Đính dừng lại gần một hiệu sửa đồng hồ, bảo Tiệp giữ xe và đồ, tất tả bước vào trong. Anh nh́n trước ngó sau cẩn thận rồi rút từ túi quần đưa cho người chủ hiệu đứng tuổi mấy lố pin đồng hồ, loại pin nút áo made in Japan. Không có thách và trả giá, cuộc mua bán trong im lặng, chóng vánh. Anh bước nhanh ra đưa mớ tiền cho Tiệp, nhét mạnh chúng vào xắc đeo vai của nàng.

- Để em giữ lúc anh với em đi chơi. Đi đâu, ăn uống ǵ em trả tiền th́ người ta mới không nghi là ḿnh bồ bịch - Đính cười buồn, ra hiệu cho Tiệp cùng bách bộ một hồi - Anh kiếm thêm bằng việc cùng với mấy thằng bạn đánh pin và đồng hồ điện tử sang Nga. Nhớ em quá không viết được, không khí gia đ́nh ngột quá cũng không viết được. Không đi đâu để thở th́ viết một bài kư cũng không xong. Sau khi ở Đồng Đưng ra, tập kư đă tạm ứng với nhà xuất bản trầy trật măi mới giao được, chắc hôm nay sách đă ra rồi. Anh c̣n bày ra nấu ruợu nuôi lợn lấy tiền cho thằng thứ ôn thi đại học. May quá, nó đỗ, không phải Bách khoa như anh nó nhưng cũng đỗ rồi, hú hồn hú vía.

Tiệp nghe thấy bên cạnh ḿnh không phải mùi của cực nhọc, thiếu thốn mà là mùi của ưu tư, vật vă, cựa quậy, như cái cây vô danh rất mảnh bị chèn dưới một tảng đá và nó đă lách lên, hănh diện dưới ánh mặt trời. Giá có thể tự do để đi ṿng sang bên Đính, dựa hẳn vào cánh tay tháo vát ấy mà đi, đi măi. Đính hướng Tiệp bước lên hè, dừng lại trước một cái quán cóc có một bà cụ nhỏ nhắn, thanh mảnh, khăn vấn đầu bằng nhung đen ngồi sau một chiếc bàn sơ sài :

- Để em biết thế nào là quán cóc với chè Thái Nguyên Hà Nội !

Đính khoá xe cẩn thận trong tầm mắt, kéo Tiệp ngồi sát vào ḿnh trên cái ghế băng cũ và chắp vá như Hà Nội trong mắt Tiệp. Những câu bắt bẻ, cật vấn chưa được thốt ra bỗng tan biến như bọt xà pḥng bởi sự đụng chạm nôn nao mà cả hai vừa t́m thấy. Tiệp nghe da thịt ḿnh cựa quậy, một ḍng điện đi từ dưới gót lên, trái tim mềm nhũn trong sự buông xuôi dễ chịu.

- Nghe Sếp nhà thơ của em nói hai đứa nhỏ gom lại chỗ em hết, anh mừng quá !

Một ngụm trà đặc sánh đi qua cổ Tiệp, đăng đắng rồi ngọt dần. Nàng im lặng nhấm nháp v́ không ngờ được ngồi sát vào cánh tay Đính sớm sủa thế nầy.

- Gửi tụi nhỏ cho Hiếu Trinh th́ yên tâm rồi. Em ra được lâu không ?

- Lúc đầu định đi hết phép, giờ cứ sóng đôi như vầy em sợ không an toàn !

Đính như nuốt phải một cục xương :

- Anh có kế hoạch là ḿnh đi đâu đó xa Hà Nội mấy ngày .

Tiệp cúi mặt nhỏ nhẻ để bà cụ không chú ư :

- Đi như thể hoạt động bí mật à ? Hà Nội và miền Bắc chứ đâu phải Đồng Đưng ! Mà quan hệ của ḿnh cũng qua giai đoạn vờn nhau như ở Đồng Đưng rồi !

Nàng thấy ngọn lửa ấm ức trong ḿnh đă lại bùng lên khi nói một hơi  về chuyện đó. Cả người buông thỏng, nàng nh́n chăm chăm vào ngọn đèn trứng vịt của quán cóc và tự thấy không hiểu sao với ai nàng cũng muốn đường hoàng, công khai, chính danh ngay. Và nàng nhớ tới Tuyên, gương mặt dài ảm khi anh ta đến chỗ nàng cho hay trong mấy năm tới Vĩnh Chuyên sẽ học gần chỗ mẹ cho tiện rồi cái ngữ điệu “Anh thấy chưa cần thiết” khi vợ đề nghị hăy ly dị trước khi lên đường đi Thủ Đức học. Nàng h́nh dung mái tóc bù xù của Mac-ta điên vợ Đính, nghe nói là đẹp, đẹp mà điên cuồng th́ chắc là đáng sợ hơn không đẹp mà không điên.

Đính ấp úng :

- Chỉ có mùa nầy th́ Hà Nội xanh trong nhất. Càng heo may anh càng nôn nao thèm nhớ em.

Tiệp lắc đầu khổ sở :

- Hăy cho em gặp mẹ anh, gặp em gái anh đă. Em như bị che bằng một bức màn, bằng những lời nói, em không biết sự thật từ phía anh, em không thanh thản để vui chơi, em không an ḷng trong mối quan hệ nầy, em không tự tin để hành động, không cả sáng suốt, không giống em mọi ngày, không ...

Biết Tiệp có thể khóc, có thể bỏ vào trường với An Khương, Đính ngồi sang cái ghế băng vuông góc với Tiệp và mượn bà cụ chiếc điếu cày. Trong lúc anh buồn rầu đơm thuốc, Tiệp nh́n kỹ anh : vẫn bộ quần áo chết tiệt hồi năm kia rồi năm ngoái duy màu kem của chiếc áo đă thật sự biến thành màu cháo ḷng có đệm thêm một lỗ thủng bằng trái chanh dưới ngực, chiếc quần phăng sẫm rách cả hai bên gối để lộ hai mảng da đều nhau như Đính cố t́nh chơi tṛ quy luật cân xứng. Hồi ở Đồng Đưng, lúc cả hai ngồi dựa vào mui của một chiếc ghe mía đường dài, nàng đă hỏi vợ chồng anh thế nào, Đính chỉ thở dài im lặng và nàng đă quan sát hiện trạng gia đ́nh anh qua những thứ anh đang có trên người : những sợi chỉ đen kết lại nút áo trên nền vải ngà trắng, một đường nhíp qua quấy bằng chỉ nâu trên chiếc cổ áo đă quá sờn, chỉ trắng đùn thành cục ở hai mép quần chắc đă từng tét lai và một bên gối, một mảnh rách được dán lại bằng giấy và hồ như thứ quần áo của diễn viên vai nghèo trên sân khấu... tất cả nói với nàng rằng không có bàn tay người vợ trên quần áo của anh, điều mà theo quan niệm dù nhiều nữ quyền như nàng th́ cũng không lư giải được.

Say thuốc lào, Đính thở lừ khừ một hồi rồi kéo Tiệp đứng lên. Cả hai tiếp tục đi bộ để “câu giờ cho dân ṭ ṃ tọc mạch chỗ thằng bạn anh đi ngủ đă !” Vừa đi Đính vừa nh́n sục sạo vào những những người bán chui trên hè, những chiếc mẹt có đèn dầu ống khói trứng vịt hoặc không có, những chiếc mẹt thuốc tây, thuốc lá, những thứ ǵ ǵ đó nữa hằm bà rằn và tất cả đội quân mẹt và đèn dầu nầy sẽ lập tức biến vào những cái ngơ thun thút nếu có bóng dáng Công an hay Quản lư thị trường. Đính lại để nàng giữ xe và chạy nhanh tới chỗ cái mẹt thuốc tây tối nhất hỏi mua ǵ đó, người mua và người bán đều nhanh tay và thiện nghệ như trong một tiết mục ảo thuật - chỉ không có nhạc - rồi anh chạy ra và nhét “cái đó” vào trong xắc đeo vai của nàng :

- Có thể em chưa chuẩn bị ǵ cả. Nếu c̣n trong ṿng không an toàn th́ em nhớ uống vỉ thuốc đó cho đều. Anh không muốn ḿnh lỡ ra rồi lại khổ thân em.

Nỗi thống khổ của Đính làm cho Tiệp mềm ḷng, sự tháo vát của anh làm cho nàng ngưỡng mộ c̣n sự chu đáo sành sỏi nầy lại làm cho nàng vừa bị kích thích vừa thấy ngạc nhiên.

- Anh có vẻ sành thuốc sành chỗ sành mua sành bán quá trời ha ? - nàng nói trêu.

Đính ngồi lên yên xe, nhún vai :

- ở ngoài nầy, lờ quờ một chút là không tồn tại nổi đâu em !

Xe đi về hướng mà Đính bảo là Ngă Tư Vọng. Ban đêm, các khu tập thể của Hà Nội đều có vẻ giống nhau ở những ngôi nhà tầng lắp ghép đơn điệu, sơ sài, những cái lồng sắt vô trật tự và xấu xí, những sợi dây phơi không cần thẩm mỹ và lịch sự. Càng đi luồn vào trong khu chung cư của bạn Đính, Tiệp càng nghe rơ mùi than đá bếp ḷ, mùi chuột gián, mùi mốc meo lưu cửu và mùi của những cái nhà vệ sinh công cộng thiếu nước. Đính dừng xe trong chỗ tối :

- Em có cần đi vệ sinh th́ đi luôn dây, chỗ bạn anh không có tiện nghi ǵ cả.

- Để hồi nữa em soạn quần áo rồi hẵng ra đây thay !

- Lát nữa th́ bất tiện. Ḿnh vô lặng lẽ, mai ra đi sớm, hàng xóm bạn anh mà biết th́ phiền. Họ không sợ ḿnh là kẻ gian, hay gián điệp mà chứa chấp và không tŕnh báo là cái cớ vàng để hàng xóm họ chơi lại nhau !

Đính giải thích thêm và dúi cho Tiệp một bao diêm để nàng tự xoay sở.

Nhà vệ sinh nhiều ngăn, thâm thấp, đứng riêng ở phía sau một thớt nhà, sát với tường rào. Nó không phải thứ hố xí thùng và trống lỗng trống lễu như An Khương mô tả cái nhà vệ sinh chết tiệt của kư túc xá nơi cô nàng nhưng những mảnh ngói cũng có thể rụng xuống trên đầu, những bậc thềm xi gạch vôi vữa lở lói và những cánh cửa bằng cót ép mục nát dưới chân. Tiệp xoè diêm, ngăn hố xí non xi măng rạn vỡ lỗ chỗ, cái bệt xổm màu ve chai cợn cáo sần sùi và tuyệt đối hôi hám không thể lách vào được, c̣n tiểu tiện ở pḥng tắm th́ ... Nàng chọn pḥng tắm để nếu không thay được quần lót ngay th́ cũng phải t́m cách mà giữ được cái sạch tối thiểu sau một ngày đường chứ. V́ là diêm nên xoè cháy que nào phải tranh thủ nghiêng ngó cho tàn que đó đă, Đính có nói rằng nghe trong Nam người ta xài bật lửa gas thoạt đầu tưởng nghe thấy chuyện hoang đường. Xong cái việc thải nước sau nhiều tiếng đồng hồ từ trên máy bay đến giờ - may là hai quả thận và bàng quang đều c̣n nguyên sức trẻ - nàng xoè diêm lần nữa để t́m nước dội rửa. Khi đă t́m thấy một cái gáo g̣ bằng tôn trên mép bể, chiếc bể h́nh chữ nhật dùng cho ngăn tắm và ngăn xổm bệt bên kia th́ nàng bỗng phát hiện một cục phân nho nhỏ vàng vàng đang ngao du lều bều trên mặt nước. Chắc là ai đó đă thọc cả cái bô trẻ con vào bể nước để tráng khi cái gáo tôn nằm ở bên nầy và cục phân hư thân mất nết c̣n dính trong bô đă lẻn ra và ở lại. Tiệp quăng cái gáo chạy ù ra, nàng trả lời Đính là nhiều chuột quá. Nàng cảm thấy ḿnh không thể kể ra chuyện cục phân, chi tiết đó có thể làm cho nỗi thống khổ của Đính thê thảm thêm, có thể làm cho buổi gặp lại của hai người có mùi mà cũng có thể đơn giản v́ Đính và nàng chưa có t́nh cảm tự nhiên như vợ với chồng nên người ta không thể kể hết mọi chuyện xảy ra với ḿnh được.

Đính bảo Tiệp tự xách túi để anh dắt xe nhè nhẹ đi vào cái mê cung những gian pḥng được quây bằng cót ép ở tầng dưới của khu nhà, như đây đă từng là hội trường hay cơ xưởng vậy. Đính nói khẽ :

- Cậu nầy không bỏ vợ mà bị vợ bỏ. Tại nó chật vật quá. Tệ là con vợ nó vứt đứa con lại, một đứa con gái xanh lét lúc nào cũng ngo ngoe đói như mẻ.

Hai người bước vào gian cót ép tận trong cùng, chiếc Cá xanh dựng sát vào chiếc xe đạp của chủ nhà, choán hết đường ra cửa. Một chiếc giường mét hai ngay liền lối đi, một chỗ trống chừng thước hai nữa trải tấm vạt bằng nan tre mảnh và một thẻo bếp bên trong. Ngọn đèn tṛn duy nhất chiếu ánh sáng thiểu năo xuống bố con chủ nhà đang ngồi nguyên trên giường đón khách v́ không thể đứng lên hay đi lại được. Người đàn ông tên Kỳ mặc py-ja-ma sọc cũ sờn mỏng dính vói tới vồn vă bắt tay chúc mừng Tiệp mới ra Hà Nội lần đầu, lần đầu, đứa con gái qua mô tả của Đính không chỉ xanh mà vàng vàng ṿng tay chào bác và cô ạ. Tiệp ngồi xuống méo giường, kéo nó nhích tới, nựng nịu nó đôi câu, bứt rứt v́ không có quà ǵ cho nó. Kỳ tinh ư :

- Cô đâu có biết bác Đính đưa cô tới đây. Bây giờ nội bất xuất ngoại bất nhập, con gái ngủ sớm để bác với cô c̣n nghỉ.

Đính hứa hẹn :

- Sáng mai bác sẽ chiêu đăi hai bố con phở nhá !

Đứa bé vui mừng hếch mũi như một con chó con:

- Bác nhớ nhé. Cháu ăn hai bát liền. Trứng lộn nữa bác nhé ! 

Tiệp nghe nó nuốt nước miếng. Ông bố có gương mặt và bộ dạng có thể nói là “yếm thế bẩm sinh” gượng đùa :

- Ngủ ngoan th́ mai năm phở năm trứng cũng được !

Chiếc ri-đô vải bông rách lỗ chỗ ngăn chiếc giường với chiếc sạp tre được thả xuống. Kỳ đứng dậy giăng mùng cho con rồi rê chiếc bóng đèn tṛn xích lại gần phía bếp. Hai người đàn ông ngồi quanh chiếc khay trà bằng sứ tráng men tróc lở trên vạt tre. Họ ŕ rầm với nhau về cơ chế, về chuyện cung đ́nh ṛ rỉ nhặt được ở quán cóc và vỉa hè, về những bài vè và những chuyện tiếu lâm chính sự truyền khẩu. Tiệp cười khanh khách không đừng được, đôi lần chủ nhà phải nhắc để nàng nhớ chung quanh là những tấm cót ép chứ không phải vách tường.

Giây phút mà Đính sốt ruột rồi cũng đến. Kỳ đưa xuống bếp cái bô sắt men cũ có quai, dặn “hai người cứ việc, đừng ra nhà vệ sinh, rách việc”, nói xong rút về giường, kéo ri-đô thật kín rồi nằm im trong mùng. Tiệp mở túi xách, cầm lên bộ đồ vải ka tê thường mặc ngủ định đi xuống bếp nhưng Đính đă vói tắt đèn, kéo nàng đổ vào anh trong bóng tối :

- Dù ǵ cũng phải cởi, để lát nữa mặc vào luôn cũng được. Nằm xuống đây với anh !

Một cái hôn khởi đầu dài bằng chiều dài của mấy trăm ngày cách trở. Những cử động chậm răi, khẽ khàng để trút bỏ quần áo, như những diễn viên trong khung phim bị kéo chậm. Đính thả nàng nằm xoài ra trên tấm vạt, hôn dài xuống, th́ thào :

- Chưa lần nào anh được ngắm em cho trọn vẹn. Nghĩ tới em là phần thưởng hàng đêm của anh. Qua đêm với nhau trong hoàn cảnh nầy em có khó chịu không ?

Tiệp không đáp, chỉ lùa mấy ngón tay vào tóc Đính lúc anh trôi dài xuống bụng nàng. Những cố gắng đền bù của anh với hoàn cảnh không đánh thức nàng tận cùng như nàng nghĩ. Tại sao lại cứ h́nh ảnh cục phân vàng vàng trong bể nước, tại sao vẫn cứ cái h́nh thù của tấm ri-đô và những tấm cót ép chung quanh, tại sao vẫn bị chi phối bởi người đàn ông chủ nhà đang nín thở trên giường và đứa bé tim tím v́ mồ côi mẹ và thiếu đói ? Tại sao da thịt và mùi vị của Đính khi có mùi mồ hôi trên quần áo lại dễ thân thuộc hơn khi anh thành A-đam thế nầy ? Một sự xa lạ kỳ quặc do tâm trạng, do hoàn cảnh hay là do nàng quá cầu toàn về điều kiện ? Buổi chiều ở Đồng Đưng, buổi chiều tháng Tư vàng ối đó, buổi chiều mùa hè có mùi khói đốt đồng rất đượm đó nàng đă khẩn cầu vào tai Đính sau cái hôn vồ vập đầu tiên bên một đụn rơm vắng vẻ : “Em thèm khát hạnh phúc, em không bừa phứa, em không chấp nhận cái ǵ không đi đến đâu !” Đính cũng thở vào tai nàng : “Nếu anh không t́m cái em t́m th́ anh đă không lặn lội vào đây. ở Hà Nội anh ho một tiếng là có. Anh với em là tiền định !” Nàng đổ dài xuống, như lúc nầy, lắng nghe nhiều hơn là cộng tác, thấy lại h́nh ảnh Tuyên và nàng trong cái công sự ngoi ngóp trong buổi sáng chết chóc thê lương năm nào. Sau đó, cái ngày có giặc đổ quân ḷ c̣ bằng trực thăng đó, những cái hôn đầu ma lực không sao ngờ nổi và thân xác cũng lần đầu tham dự, sau đó th́ lúc nào Tuyên cũng dư thừa điều kiện v́ hai người chung một mái nhà cḥi Cứ, chung một chiếc xuồng, chung chết chóc, chung từng ngày sống và cái chính là chung sự đ̣i hỏi trai gái khi cái chết và sự sống được tính bằng ngày và bằng giờ. Đời sống t́nh dục bí ẩn bỗng trở nên nhàm chán sau khi có Vĩnh Chuyên, nỗi thất vọng về tính cách và tâm hồn, và cả trữ lượng nhân tính ít ỏi của chồng khiến nàng mặc cho Tuyên cư xử một cách đại khái với ḿnh, thậm chí nàng luôn luôn bằng ḷng để Tuyên chỉ cởi bỏ mảnh dưới của ḿnh, thói quen y nguyên của thời chiến, lúc cả hai c̣n sợ bị chết trần chết truồng, Tuyên không có nhu cầu ngắm vuốt nàng, không cảm thấy vướng víu khi giữa da thịt hai người là chiếc áo của nàng, măi măi như thế, nàng chưa bao giờ là Eva trước mặt chồng, măi măi một cảm giác chán chường, rất nhanh nhưng rất chán khi chính nàng cũng đê mê cao trào, như cảm xúc bị dốc ngược ra để ai đó thu hồi lại ngay cái nàng vừa có, nàng hiểu ra nhiều lần đó là cảm giác do không có t́nh yêu với Tuyên, trái tim chưa được yêu của ḿnh đă phá hỏng ngay cảm giác vật chất của nhục thể. Rồi Người ấy, người đàn ông tiếng sét của nàng xuất hiện, t́nh yêu đơn phương dễ chịu nhưng chẳng đưa lại ǵ ngoài những đêm mơ tưởng hay những phút xao xuyến khi bất chợt gặp nhau trong cuộc họp hay ngoài đường, nhưng khi nàng nghe người ta cũng bất hạnh, cùng đang trục trặc với vợ th́ nàng đă lao đến như một con thiêu thân. Nhưng nàng không ngờ chuyện chung đụng lại diễn ra ngay, trong cái Nhà khách sừng sỏ ấy, như là sự chiếm đoạt. Nàng không thấy ǵ cả, ngoài cảm giác ngạc nhiên sao lại có thể đơn giản như vậy và sao lại chỉ có một ḿnh Người ấy được lau chùi c̣n nàng th́ nằm vắt trên thành giường, tê điếng v́ xấu hổ ? Nhưng nàng đă bị tiếng sét xuyên vào tận tâm can, nàng tiếp tục vài lần như vậy với sự hy sinh một cách u mê như thần dân với vị vua của ḿnh. Và nàng đă ngă lăn chiêng khi biết nàng là con thiêu thân chỉ có ba mươi tám kư, không địch nổi những con khác về trọng lượng, đă vậy anh ta c̣n chối bây bẩy với Hai Khâm và những anh Thường vụ khác khi chuyện ầm ĩ lên từ phía Tuyên. “Em dại lắm, em nói anh ra làm ǵ, em không biết ḿnh sống ở đâu, sống ở thời nào sao ?” Nàng khẳng khái : “Chính v́ em biết ḿnh là ai, ở thời nào nên em mới nói ra, phải trung thực, phải đàng hoàng, dám làm th́ phải dám chịu !” Nhưng Người ấy vẫn xem nàng là con đàn bà khờ dại và đă không chịu trả giá cùng với nàng.

Bây giờ với Đính, sao nàng vẫn chưa sẵn sàng tận hưởng, có lẽ hai chữ chính danh chết tiệt cứ làm nàng đau khổ và khó chịu khi phải vạ vật với nhau ở nơi nầy nơi khác ?

Đính tràn đầy, nhanh chóng lịm đi trên người nàng sau một buổi tối căng thẳng và măn nguyện. Nàng nằm yên cho anh thư giăn, như mọi người đàn bà bao dung biết người đàn ông của ḿnh đă giữ ǵn ít nhất là cũng rất nhiều ngày qua để chờ đợi giây phút buông thả nầy. Nàng thương và biết ḿnh nợ con người nầy chứ Đính không nợ nàng như anh nói, món nợ chắc là từ tiền kiếp. Anh giống một người giỏi bơi nhưng biển th́ vô cùng mà nhiều sóng gió, anh không lượng được sức ḿnh.

Những câu chuyện th́ thầm cùng với da thịt nguyên sơ. Lần đầu tiên nàng cảm thấy trong bàn tay tinh nghịch của ḿnh một sinh vật cừ khôi - trước đây với Tuyên nàng không có nhu cầu đùa giỡn với nó, chắc chắn v́ nàng không khao khát nó. Nàng trôi trên người Đính, như ban năy Đính đă cẩn trọng với từng xăng-ti-mét thịt da nàng. Tiệp thấy ḿnh bạo dạn và lăo luyện, sự nhịp nhàng của thịt da đằm thắm, ngọt ngào. Từ thế thủ nàng đă ào sang thế chủ, một cực khác với lần đầu, nàng bốc cháy từ gót chân đến đỉnh đầu và thật sự không biết ḿnh đang bồng bềnh ở đâu, chính danh hay không chính danh, tà dâm hay không tà dâm, chỉ thấy ḿnh đúng là ḿnh trong tưởng tượng, thoả măn một cách hài hoà, sâu sắc.

Lần thứ ba đến vào giữa khuya, mùi da thịt của hai người trong giấc ngủ chập chờn bùi bùi, da diết. Mọi thứ lại bồng bềnh và dường như nó hoàn hảo và tận cùng hơn, địa ngục và thiên đường, trần trụi và thiêng liêng, nàng chưa như thế bao giờ. Đính nói vào miệng nàng :

- Anh cũng chưa như thế nầy bao giờ !