GDBM-18

Gia đ́nh bé mọn

Dạ Ngân

 

18

 

 

 

 

 

Đặt hành lư và những túi quà xuống, Tiệp thấy ḿnh sau khi bùng cháy, va đập, lộn nhào, đủ cả trên không trung, giờ đă được đặt chân trở lại trên mặt đất với căn pḥng có lá mận và có nhiều trăng trong trụ sở. Cảm giác yên b́nh bao phủ, gánh nặng đường dài tiêu tán hết, hai bàn tay sẽ lại là hai đứa con, thật ra trong hai mươi bốn giờ mỗi ngày của người đàn bà th́ những đứa con chiếm hết bao nhiêu giờ, tỷ trọng thời gian ấy có hay không có hay là không thể có? Một ánh chớp loé lên trong đầu : tại sao cứ phải chính danh, đến cùng, tại sao không là người t́nh của nhau để thỉnh thoảng được va đập bốc cháy lộn nhào rồi sẽ thấy phút giây b́nh yên nầy là vô cùng quư giá ? Không, con tim là kẻ cung cấp máu cho toàn bộ vóc h́nh nên nó hay ỷ quyền, nó lên tiếng tức th́ rằng làm người t́nh bao giờ cũng ngắn ngủi, nàng không chịu nổi với h́nh dung khi Đính có người t́nh khác và, chắc chắn Đính cũng không chịu yên khi nàng có người khác. Trên đời nầy không có người t́nh vĩnh viễn.

Đảo mắt không thấy Vĩnh Chuyên, Thu Thi nằm sùm sụp trên giường, giở mền ra thấy mẹ liền lao xuống, ôm chầm lấy hai chân mẹ khóc ồ:

- Mẹ ơi, ở nhà có một lá thơ !

Tiệp ngạc nhiên, bực ḿnh :

- Thư th́ sao phải khóc ?

- Lá thơ kỳ cục lắm mẹ ơi. Không phải thơ của mẹ anh Hoàng với chị Xuyên đâu mà thơ của cô ǵ đó tên Mạo, thơ nói ba Đính sở khanh, đàng điếm, đủ thứ mẹ ơi !

- Vậy thư đâu ? - Tiệp hỏi cảnh giác.

- Con đốt rồi, con... con sợ mẹ... mẹ không chịu nổi !    

Quả là không chịu nổi. Cú sốc nầy không gượng dậy nổi. Ngón đ̣n quả là ác ôn, nó có thể xuyên thấu và tử thương cả mẹ lẫn con như một mũi tên độc. Nàng giận dữ với con :

- Lá thư động trời như vậy sao con dám đốt chớ ?

- Nhưng con biết là mẹ sẽ không chịu được đâu mà !

- Vậy sao con khóc, liên can ǵ tới con mà con khóc ?

- Con không biết nữa mẹ ơi ! Con thấy tan tành. Con thấy nhục nhă. Con không biết phải làm sao với ba Đính đây !

Đúng rồi, thật là nhục nhă, đổ vỡ, tan tành. Nàng không giận con nữa, núi giận của nàng đă phủ hết sang Đính, toàn bộ con người Đính, sắt đá, ngút trời. Nàng để nguyên mặt mũi, xống áo đường trường, đỡ con lên chiếc salon mây, c̣n ḿnh th́ xoay mạnh cái ghế bên bàn làm việc ra, vặn hỏi :

- Con đốt thư th́ con phải có phận sự nói rơ với mẹ coi thư nói cái giống ǵ !

Theo cách kể vắn tắt và nhảy cóc tức tưởi của cô bé mười lăm tuổi th́ thư kể về “mối quan hệ nhiều năm nay” của Đính với cô ta, cô Mạo, những “kỷ niệm ăn ngủ” và một lần t́nh cờ cô ta đến chỗ pḥng Đính ở cơ quan Hội Văn Nghệ thành phố, ghé mắt vào th́ thấy Đính đang có một cô khác trên giường !

Tiệp không đủ sức nghe con kể hết được, vả lại nàng không muốn bắt con trích lại những câu chữ kia, nhất định chúng đă được lưu vào bộ nhớ trắng như tờ giấy của nó nhưng khi phải phát ra từ miệng th́ lại là một việc khác, là một cực h́nh. Nàng ngồi chết điếng một hồi rồi giục con gái đi kiếm em xem nó chạy chơi những đâu, nàng lặng lẽ đưa các thứ từ trong túi ra, không muốn một thứ giao tiếp nào nữa hết, câm điếc ù đặc hết, như tất cả đă đổ sụp và chôn vùi, chỉ c̣n lại cảm giác hận thù, ngoi lên, chiến tranh và đập phá.

- à, mẹ ơi, ở nhà em bị chó cắn !  

Tiệp nghe thấy một cách mù mờ :

- Chó cắn rồi sao ?

- Chó thường thôi, hàng xóm người ta cột con chó lại để theo dơi rồi.

- Sao nữa ?

- Con sợ quá, con chạy đi cho d́ An Khương với cậu Bá Biên hay, hai người đưa em đi chích ngừa rồi, mẹ !

- Sao nhờ tới hai người ?

- Con sợ mà. Người ta dặn cữ đậu xanh, bánh đậu xanh mẹ mang về ḱa, giấu đi, em nó lỡ ăn th́ chết !

- Sao c̣n chưa chạy đi kiếm em ? Lăng xăng ngoài đường chó nó đớp cho nữa bây giờ !

Thu Thi không thể nào hiểu nổi sao mẹ nó gay gắt và lạnh lùng như vậy. Nó chạy đi, ngơ ngác, không biết nên giận mẹ hay giận em, hay giận cái ông có tên là ba Đính, hay giận cái lá thư độc địa kia.

Tiệp tắm táp qua loa, ngó nhanh cái bếp mà con gái đă cẩn thận thu xếp khi biết mẹ sắp về. Thu Thi trở lên cầu thang báo tin không thấy xe đạp của em, chắc nó đang ở đằng ba hay đi nhà bạn ǵ đó.

Tiệp chỉ vào chiếc điện thoại của cơ quan đặt ở chỗ hành lang :

- Sao không điện hỏi c̣n đứng đó ?

Nàng đứng im nín thở chờ nghe tin con trai. Cơn giận không v́ được thông tin rơ ràng từ bên kia đầu dây mà dịu bớt. Lần đầu tiên nàng làu bàu thành lời :

- Người ta có thèm thương yêu ǵ đâu mà hở ra là xách xe lại đằng đó?

Người ta ở đây là cái cô Tàm thuần mác nội trợ nghe đâu đang tập tễnh làm mệnh phụ phu nhân bằng cách đánh váy đầm và tô trát ngay cả trong nhà, hay sai bảo lái xe của Tuyên và khi có khách đến nhà hỏi Vĩnh Chuyên là ai th́ bảo cháu nó ở quê lên ở học !

Nàng dặn con khi đứng cạnh góc bếp chải tóc:

- Con nấu cơm chiều rồi điện kêu em về ăn. Hai chị em cứ ăn trước đi, đừng chờ, mẹ đi có việc chút !

Thật ra nàng cũng chưa biết ḿnh phải đi đâu, chỉ thấy là cần phải ra đường, t́m đến ai đó, hả hê, cḥng chành, buông thả. Mạo, chắc chắn phải có cô nào đó tên Mạo thật, xa xôi thế, phong t́nh thế, đam mê thế, làm sao không có Mạo nào ! C̣n nàng, nàng giữ ǵn măi rồi, giữ ǵn đủ rồi, nàng kín cổng cao tường nhiều năm rồi, nàng đă được ǵ, nàng gan ĺ, nàng ra Bắc vào Nam để bây giờ nàng được ǵ đây ? Chẳng có ǵ ngoài chuyện đứa con gái bị nhục lây v́ một lá thư kể chuyện ăn và ngủ. Mà không có lửa và khói th́ sao có thư, ai đó c̣n biết rơ ràng cái địa chỉ mà mấy mẹ con nàng tá túc ?

Nàng nghĩ tới Thuần. Đường lên đơn vị của Thuần buổi chiều ngược gió, mặc, càng mát mẻ tâm can, càng loà xoà tóc tai cho gợi cảm. Thuần và nàng biết nhau từ dạo nàng đi Campuchia lần đầu, tại một phân hiệu lục quân cho các lớp ngắn hạn phục vụ đội quân xa xôi bên đó. Cuộc giao lưu giữa bộ đội với đoàn văn nghệ sĩ các tỉnh miền Tây, trên hàng ghế đối diện với đám đông ngồi bệt trên nền đất pha cát dưới những cây thốt nốt tối ấy, nàng dừng lại với một gương mặt trắng trẻo lạ kỳ cứ nh́n đóng đinh vào nàng. ánh nh́n nầy nàng đă từng được sở hữu nhiều hồi ở trong Cứ, trong các đêm Câu lạc bộ của thanh niên cơ quan Tuyên huấn tỉnh, gần hai mươi sau nàng mới gặp lại, thật sự nó đánh thức tất cả những buổi mai nàng từng có trong đời. Nàng dễ ưa, nàng biết, nàng cởi mở, chan hoà, lấp lánh, nàng biết chứ, nhưng người ấy th́ khôi ngô và quá tươi sáng, người ấy không ăn nhập ǵ với chiến trận, bom ḿn và đất đai khô cằn của xứ sở xa xôi nầy. Hết phần gặp gỡ diễn đàn, nàng chủ động bước xuống, đi thẳng tới để cảm ơn một ánh mắt ngưỡng mộ, cảm ơn một con người đă v́ con người mà tươi sáng đến mức ấy. Thế là quen nhau, thư qua thư lại như bạn bè, như hai kẻ thăng bằng rất giỏi trên sợi dây t́nh cảm không biết định nghĩa là ǵ. Từ ngày Thuần về hẳn bên nầy, họ chỉ gặp nhau ở những cuộc họp của tờ báo Hội với các cộng tác viên trong và ngoài quân đội, Thuần chưa khi nào đến chỗ Tiệp, c̣n những khi Tiệp đến chỗ căn pḥng có cây mít bên chiếc bàn viết của một sĩ quan phân hiệu Lục quân th́ Thuần luôn run rẩy và ư tứ, chắc chắn Thuần đang giữ ǵn và Thuần có nghe nói về Đính nhưng chưa khi nào hỏi ra lời với Tiệp cả.

Tiệp lọt qua cổng bảo vệ dễ dàng nhờ tấm thẻ hội viên Hội nhà văn, Thuần vừa xong bữa cơm ở nhà ăn tập thể, cây tăm trong miệng và tờ Văn Nghệ trải rộng trên bàn. Tiệp vỗ mạnh vào vai gă bạn từ phía sau. Bất ngờ, Thuần đứng bật dậy, lúng túng, đỏ rần, tê điếng v́ mừng vui, cây tăm lộn nhào xuống đất liền bị đôi dép hất đi như sợ cô bạn bắt quả tang một chuyện ǵ xấu xa lắm.

- Sao lúc nào cũng lúng ta lúng túng vậy ông trời ?

Nàng bắt hai tay lên hông, lập tức như mọi khi, cả hai được đặt vào vị trí lâu nay của hai người : một bên chủ động, mạnh dạn, hóm hỉnh, một bên khiêm nhượng, kín đáo, vụng về, giữa cả hai là khoảng cách tươi vui, lư tưởng. Tiệp tiếp tục tấn công :

- Sao không nói năng ǵ vậy ông trời ? Đớ lưỡi v́ không biết v́ sao ḿnh tới đây hả, không cần biết hả ?

Thuần làm cho Tiệp nhớ những triền ngô, màu xanh xanh của vệ đê, ḍng sông nho nhỏ và bầu trời rất cao của tháng mười ở một vùng nào đó của miền Bắc quê gă. Thuần c̣n chưa lấy lại được tinh thần, tiếp tục run rẩy :

- Th́ lần nào Tiệp cũng bất ngờ xuất hiện rồi biến, hỏi làm chi?

Lại uống trà không, trà móc câu chính hiệu, ngon lắm. Lại mấy câu chuyện bời rời, viết ǵ in ǵ, đi nhiều không, từ hồi Sếp nhà thơ bị cất chức tờ báo buồn hay vui, nghe thơ Phùng Khắc Bắc không, có mấy bài thích lắm để chép cho nhé ? Tiệp được mời ngồi lên chiếc vơng từ cây mít với đầu nhà, thật sự t́nh bạn nhiều ư nghĩa phụng sự không chả chớt được . Lát sau nàng đứng lên, lại cái ư nghĩ : người đâu có người trong vắt lạ lùng !

Nàng rời chỗ Thuần đạp xe về hướng nội ô, vượt qua đoạn bến xe chỗ trụ sở, chỉ thử nh́n xem Vĩnh Chuyên có chạy lăng quăng đâu đó không. Vẫn sự nung nấu ngông cuồng chưa bị giảm nhiệt, nàng nghĩ là phải đến nhà Quư, nàng cần ánh mắt đăm chiêu đó, cần thứ t́nh cảm dở dở dang dang đó và chỉ cần ngồi đối diện với nhau, nói với nhau nhiều chuyện đằm thắm dưới ánh đèn mờ của một quán cà phê nào đó là đủ. Nàng chưa được tận hưởng thứ t́nh cảm như sương như khói của một ai ngoài sự chiếm lĩnh chằm bặp của Người ấy hồi đó và sau th́ là Đính, Đính cuồng nhiệt, ngầy ngật, thao túng và cũng không biết đâu là chừng mực như thứ gió Lào ghê gớm của quê anh.

Mấy năm qua Quư đă hoàn thành ước nguyện vườn quưt ngoại thành, đă xây được nhà gần đường cái và nghe đâu rất hay uống ruợu, khi buồn. Từ lộ giới nh́n vào, Tiệp thấy Quư đang ngồi cắt gọt ǵ đó giữa đám bon-sai trong sân, dáng ngồi thư thả, thanh thản thừa hưởng từ ba và mẹ, dưới ánh đèn đường, trông Quư nhỏ nhắn, cô độc quá. Phía sau Quư là người đàn bà yêu dấu của chú Tư Thọ và một bé gái áng là cháu nội đang ngước lên líu lo ǵ đó với bà. Tiệp sẽ không bước vào, không rủ rê một người như Quư ra quán để làm một phép thử, không, chú Tư Thọ sẽ không vừa ḷng khi cả hai dung dăng một cách hời hợt, bốc đồng như vậy. Nếu Tiệp xuất hiện, Quư sẽ ngạc nhiên vừa phải, sẽ dướn cái cổ thanh thanh lên nh́n, cân đo, xem xét, sẽ chậm răi hỏi Tiệp ghé chơi hay có việc ǵ, cười nhẹ, việc ǵ mà không nói được, ngộ à ha, thôi đi, đi về đi, nhớ cẩn trọng nghen ! Lại cái cách rầu rĩ an bài như hôm hai người kẻ trên bờ người dưới tam bản ở Đồng Đưng dạo nào.

Thật là gay cấn khi không rủ rê được ai. Tiệp nghĩ tới Biên, Bá Biên. Vợ của Bá Biên nghe đâu là loại đàn bà không có gờ ram thịt thừa nào v́ ghen tuông, một con mắm đúng nghĩa. Nàng không thể chường mặt ở nhà thị ta được, ai là phụ nữ th́ đều trong diện rù quến chồng thị, Tiệp tai tiếng vậy, sao có thể bị loại khỏi danh sách đó được ! Nhưng mà Tiệp đă có cách, nàng ghé qua nhà bưu điện, nàng không c̣n sợ bị bắt gặp như hồi ra đây chờ nghe điện thoại đường dài của Đính, nàng đă là một nhà văn, một nhà văn tai tiếng, thêm một cú điện thoại hẹn ḥ với gă nào đó nữa th́ cái tai tiếng ấy không v́ thế mà ít đi. Bấm số chờ một cách hú hoạ, Biên có cửa hàng sách báo, là một trong những người có điện thoại nhà riêng đầu tiên của thị xă. Nếu bên kia là vợ Biên ḿnh sẽ cúp máy, gặp con trai Biên th́ dễ chịu hơn. May quá, người cầm máy là Biên.

- à, vi vu dữ hả ? Về hồi nào vậy ? - Biên nhất định không dùng chủ ngữ để tránh ṭ ṃ.

- Mới về, Tiệp muốn gặp đây !

- Bao giờ , địa điểm đi !

- Ngay bây giờ ! Cà phê nhà bưu điện !

- Ô-kê ! Có cần lấy xe máy chở đi đâu không ?

- Không cần ! Cà phê gần nhà anh rồi, xe cộ lích kích làm ǵ !

Biên là người bạn chu đáo một cách vô điều kiện. Có lẽ v́ anh ta tốt tính bẩm sinh, có lẽ anh ta và Tiệp liên tài, có lẽ anh ta có học thật, có lẽ anh ta muốn một t́nh bạn cao cả trên quá khứ, lịch sử và thù hận, tất cả, mọi sự có lẽ đă làm nên một thứ t́nh bạn khác Thuần, khác Quư, nó vượt lên như một thứ công tŕnh mà cả hai mê say và cố công kiến tạo.

Đúng như Tiệp dự đoán, Biên đă ra chỗ nàng với khả năng nhanh nhất, trên chiếc hon-đa đam c̣n giữ được từ thời sĩ quan cộng hoà. Tiệp quen Biên qua con đường Sếp nhà thơ, không biết Sếp “ṃ” ra Biên từ biển địa ngục nào và bảo nhỏ với Tiệp : “Cậu nầy tiếng Anh giỏi lắm, có thể cộng tác góc văn học dịch cho tờ báo Hội ḿnh. Em vun phân tưới nước thường thường nghe Tiệp”. Biên đi đứng và nói năng, Biên làm lụng và giao tiếp, Biên không ngại công xá và từ chối bất kỳ ai trong giới văn nghệ mỗi khi họ gặp chuyện nan giải, chỗ nào khuyết th́ Biên bù, chỗ nào vui th́ Biên ngồi lại, ai buồn th́ Biên lui tới, ai thành công th́ Biên đến chúc mừng. ở Biên là sự mực thước và cởi mở đến mức Tiệp nghĩ sao người nầy lại có thời mặc áo lính, sao lại phải vào trại cải tạo cái con người chỉn chu và tuyệt diệu nầy ? Biên là người đă dúi cho Tiệp nhiều quyển sách của nhiều tác gia lớn mà Tiệp chưa được đọc, Tiệp đă mất tuổi đọc v́ chiến cuộc. Sâu xa, Tiệp biết h́nh ảnh ḿnh có một góc rất kín trong ḷng Biên nhưng anh ta giữ ǵn nó đúng mức đến nỗi Tiệp cũng chỉ có thể say sưa nhâm nhi một cách thầm lặng mối quan hệ nhiều yếu tố xă hội, thế thôi.

- Chè bưởi đi ! Tiệp đi lâu có nhớ chè bưởi không ? - Biên khởi xướng. Tiệp biết Biên muốn được chở nàng đi, đi một quăng dài, được ngồi với nhau giữa một vườn cây kín đáo, thơ mộng, yên tĩnh.

Tiệp nhăn nhó :

- C̣n chiếc xe đạp, sao đây ?

- Để t́m chỗ gửi cho. Gần quán nầy có nhà ḿnh quen.

- Rồi hồi nữa về lấy, chủ nhà họ phát hiện ông Biên chở bà nào đó đi chơi th́ sao ?

Biên cười ḍn :

- Trời, ḿnh đồng xương sắt như Tiệp mà c̣n sợ nầy sợ nọ sao?

Tiệp cũng ph́ cười, muốn rù quến người ta thử nhảy dù một cú mà c̣n sợ mang tiếng ! Nàng nói chống chế :

- Không phải, chỉ sợ cho anh Biên thôi !

- Khỏi sợ ! Bà xă ḿnh cai ghen lâu rồi !

Tấm lưng thân thiết và không thể nói là không quyến rũ quá gần. Nếu Tiệp ṿng tay qua eo người đàn ông nầy th́ mọi chuyện sẽ ra sao ? Nghĩ vậy, nàng chống một tay vào yên xe, ngă người thật mềm phía sau, biết những sợi tóc của ḿnh đang cù vào gáy Biên một cách t́nh tứ.

- Thị xă ḿnh nếu làm đẹp đoạn đường nầy th́ bọn ḿnh sẽ thích đi vào cái quán ruột đó hơn. Nghĩ mai kia không c̣n Tiệp ở đây th́ thị xă trống hẳn há ?

- Sao anh Biên nghĩ Tiệp sẽ không ở đây ?

- Vậy không định ra Hà Nội sao ? Chuyện hai ông bà sao rồi ?

- Nhiêu khê lắm !

- Nhiêu khê mà dám đi tới cùng th́ mới giá trị chứ.

Biên hướng Tiệp vào cái bàn quen thuộc của cả nhóm, trước đây có cả Hiếu Trinh, bây giờ th́ thi thoảng có An Khương và Sếp nhà thơ, một tổ hai ông hai bà vui nhộn. Đă sang tháng Noel, những cây bưởi của chủ quán đang treo trái chờ Tết, giữa những gốc cây, những chiếc ghế đá nhỏ song song với chiếc bàn đá rất thấp để hai bên có thể chồm tới th́ thầm với nhau nếu muốn. Trước khi Tiệp về không khí cuối năm rục rịch , Đính nói tháng nầy ngoài đó lạnh nhất, lạnh buốt, anh thích mùa hè, mùa đông nó làm anh không thể tự tin, sinh động, mùa đông lại có mưa. Đêm chia tay, trên căn gác của ông bạn Phúc, cả hai để nguyên sống áo, da lưng Đính xừi như da trăn dưới bàn tay bịn rịn của nàng, những động tác g̣ bó, khẽ khàng nhưng không lúc nào Đính rời ṿng tay khỏi nàng, anh sắp không có nàng, anh lo đường trường, anh sợ những ngày tháng sắp tới. Tiệp nhận ra ḿnh đă nghĩ tới Đính, lo âu, thương nhớ. Hôm đưa nàng lên tàu, buổi tối tao tác, Đính như bị á khẩu, hai má sọm nhanh, đôi mắt đăm đăm ngầu ngầu sục sôi, khổ sở. Không, nàng không thèm nhớ nữa, nàng phải rời bỏ những ư nghĩ về Đính, phải tập trung vào Biên. Dưới ánh đèn đo đỏ từ trong gian quán hắt ra, Tiệp thấy Biên ráo rảnh, xương xương, tin cậy và không lẳng lơ đa t́nh chút nào. Nàng múc chè nhỏ nhẻ, đậu xanh đăi vỏ kỹ càng, nước cốt dừa thanh tao, những sợi bưởi ḍn tan đố ai biết nó được làm từ thứ vỏ bưởi the và đắng, không phải là chế biến mà là biến hoá diệu kỳ. Nàng chồm tới một chút, cảm thấy người ḿnh đang thơm đang ngậy và cũng đang biến hoá diệu kỳ đây.

- Theo anh Biên, “Một thời để yêu một thời để chết” so với “Thời gian để sống thời gian để chết” tiêu đề nào đúng với tinh thần của Rơ-mác hơn ?

- Dịch là phải thoát, phải sáng tạo nhưng vẫn phải tôn trọng nguyên bản.

- Tiệp không đọc được nguyên bản, Tiệp muốn biết ư kiến của anh.

- Một thời khác với thời gian. Một thời là dịch thoát, là cống hiến về mặt ngôn ngữ văn học bằng tiếng Việt. Dùng chữ thời gian là dịch cứng, máy móc, không hay mà lại trở thành tù mù, không có sức gợi, không rơ sứ mệnh của chữ và nghĩa.

- Vậy là bản dịch của Sài G̣n trước Bảy Lăm hay và đúng hơn?      

Biên dần dừ, cân nhắc :

- Có lẽ là như vậy.

Tiệp lại nhớ Đính, anh và các bạn anh cũng đă tranh luận về hai bản dịch ấy và Đính đă tán thưởng như nàng với bản dịch của miền Nam.

Hoá ra Biên và nàng đă sa vào chuyện chữ nghĩa, văn chương và công việc như mọi lần. Tiệp vào đề :

- Nếu anh Biên không có vợ hoặc xa vợ một thời gian dài th́ người đàn ông sẽ xoay sở như thế nào lúc đó ?

Biên trù trừ, có lẽ đề tài nầy quá thẳng thắn và hóc búa với anh :

- Tôi chưa hiểu Tiệp định hỏi về góc độ sinh học hay góc độ t́nh cảm ?

- Sinh học !

Trong lúc Biên t́m cách trả lời cô bạn đáo để của ḿnh th́ Tiệp lại nhớ là Đính bảo anh luôn có chu kỳ tự tràn và cũng có cả những giấc mơ thấy nàng và thường là anh mệt bă sau một giấc mơ loại ấy.

Biên lắc đầu ư tứ và tỏ vẻ chịu thua. Tiệp đứng lên :

- Nói chuyện với ông chán chết. Mà bữa nay sao nhiều muỗi quá vậy ?

Quả là có nhiều muỗi, may mà có nhiều muỗi để Tiệp đứng lên, để Biên lại đèo về chỗ gởi xe, ra về.

Nàng nhớ những cơn thèm sau khi rời Đính ra, cơ thể lúc đó như người đang ăn thịt mà phải chuyển sang chay tịnh, những cơn đói thực sự trên người, ở những vùng nhạy cảm nhất trên người là một thứ đói trơ trẽn, thúc bách, thường trực y như đói ăn và khát uống vậy. Ban ngày th́ không nói làm chi, ban ngày làm cho sự đói ấy như một cái lá xấu hổ bị ánh sáng chạm vào nhưng ban đêm th́ nó sổ lồng một cách cũng rất là đáng xấu hổ. Người đàn bà nông thôn th́ có cối xay hoặc ao bèo, người phụ nữ ở thành th́ có ṿi hoa sen, má từng có một bầy con và cả một mảnh vườn để vật lộn, cô Ràng từng có một “triều đại” để chống đỡ, ven giữ và những điếu thuốc tự vấn to bằng ngón tay, chị Hoài có một đứa con bị cụt chân để lo toan và than khóc, Mỹ út th́ đă lại có chồng, một gă trai tân và liên tục những đứa con nhỏ xíu. C̣n Tiệp, Tiệp th́ có ǵ, may mà có máy chữ và trang giấy, những truyện ngắn được độc giả nhớ thường được viết từ những đêm ngổn ngang như vậy, một đêm ṛng, không thiết ngủ, không thấy rưng rưng ở giữa đùi mà sau đó là sự ê ẩm nặng nhọc nhưng ngọt ngào. Nhiều lúc thử dùng tay để tưởng tượng nó là Đính nhưng sau đó th́ ră rời, chán ngán và đầu óc u u minh minh chứ không phải là sự đánh thức tươi tỉnh và bùng nổ như với Đính, như trai trên và gái dưới được. Thế là không có cách nào khác, lại ngồi vào bàn, đặt giấy vào máy chữ và tiếng động rào rào ấy đă làm tỉnh thức đầu óc, nó nhắc nhở gánh nặng chữ nghĩa và sinh kế.

Thu Thi mừng mẹ như mẹ vừa đi xa một lần nữa. Nó báo tin đă kêu Vĩnh Chuyên về, đă ăn cơm rồi nhưng em đă lại xách xe đi nữa rồi. Nó áp vào mẹ nh́n gằn gằn, buột miệng :

- Bộ mẹ giận ba Đính rồi đi lang thang hả mẹ ?

Tiệp không nói ǵ. Nó lại mon men theo sau :

- Nếu con không đốt thơ th́ mẹ sẽ làm ǵ, hả mẹ ?

Tiệp quay ngoắt lại, bất b́nh như là bị tra tấn :

- Th́ mẹ sẽ phô-tô thư đó để gởi cho ổng, cho ổng nghiên cứu, ổng học thuộc ḷng rồi ổng đốt ổng uống cho thấm !

- Con biết thế nào mẹ cũng làm vậy nên con đốt nó đi cho rồi !

- Con nói vậy là sao ? à mà thư của mẹ sao con dám bóc ra coi rồi tự tiện đem đốt hả ?

- Thơ gởi cho con chứ đâu có gởi cho mẹ !

- Sao ? Sao thư lại gởi cho con ?

- Bởi vậy mới nói ! Mà mẹ ơi, con nghĩ ra rồi, cái bà Mạo đó ghen với mẹ, mà ghen qua con, bả ác ở chỗ bả ghen qua con !

- Con đừng có mà nói đỡ !

- Thiệt mà ! Thơ gởi cho con, đề tên con, chứng tỏ người nầy có thật mà cũng rất thân với ba Đính mới biết tường tận mẹ với con như vậy. Người ta muốn con ghét ba, muốn xé ra, tanh bành hết luôn.

- Con thề đi, có đúng là thư đó gửi cho con không ?

- Con thề mà mẹ !

Bây giờ th́ nàng thấy ḿnh là kẻ đi tra tấn, ḿnh tra tấn con như vậy là quá tay rồi. Một người đàn ông hấp dẫn và độc thân dang dở th́ sẽ có bao nhiêu người phụ nữ lui tới để làm những người phụ nữ dọc đường ? Cô ả nầy đă tự chạy thi với nàng và cô ta đă rút lui bằng một một mũi tên độc xuyên thấu cả hai mẹ con nàng.

- Tội nghiệp con tôi - nàng lảm nhảm và ôm lấy con, cả hai mẹ con cùng dịu dần như sau một tai nạn mà họ vẫn c̣n nguyên vẹn.

Sau sự kiện đó nàng không thư ra “hành hạ” Đính như nàng dự tính. Nàng thường xuyên mất ngủ v́ nghĩ ngợi, thật ra để hiểu dù chỉ là tương đối cuộc đời nầy th́ người đàn bà phải vượt qua bao nhiều giai đoạn nữa ? Hồi chưa lấy chồng nàng sợ nhất hai chữ dâm ô, những từ mà nàng nghe thấy loáng thoáng từ những cuộc họp của các chú trong Tiểu ban khi họ kéo nhau ra gốc chuối hè Cứ vừa đập muỗi vừa luận tội nhau. Sau đó th́ nàng tin rằng Tuyên là người chỉ có thể bị nàng làm cho khổ nhưng khi anh ta cũng đă kịp làm khổ đến mấy người phụ nữ trước khi anh ta đến với cô Tàm bây giờ th́ nàng hiểu đàn ông hơn một chút. Rồi anh nhà báo yếu bóng vía nọ, trong khi nàng tin ḿnh có một trái tim trinh nguyên và vô điều kiện th́ anh ta đă có vài cô nhà báo múp míp, những ả không đ̣i chính danh tới cùng hay cùng nhau sống chết như nàng đ̣i. Rồi với Đính, mặc dù anh thường thủ sẵn những cái bao “tục luỵ”  trong ví và hay nói về sự “cơ nhỡ” của cánh đàn ông nhưng nàng đă một mực tin và chỉ có tin một cách bất cần kiểu ấy th́ nàng mới sống nổi cho đến năm thứ mười nầy, kể từ Đồng Đưng chứ không kể ở Điệp Vàng. Đính với nàng là t́nh yêu, hay chỉ có định mệnh và sự quán tính của ḷng kiêu ngạo và quan niệm về danh dự ?

Những cơn uất ức trào lên trong đêm như giông băo rồi nó lại lắng xuống và biến mất khi kỷ niệm và ḷng vị tha lên tiếng. Kỷ niệm quá dày, h́nh ảnh nào cũng đầy ắp những cố gắng đền bù của Đính, từ những chuyến  với chiếc Cá Xanh cọc cạch vừa đi vừa giở đồ nghề ra chữa, từ những bài thơ mà Đính chép tay cho nàng thuộc v́ nàng bị mất tuổi học và tuổi đọc bởi chiến tranh, từ những người bạn mà anh đưa nàng đi hay kéo họ đến để nàng được thâm nhập và thụ hưởng trữ lượng tinh thần của Hà Nội bị vùi dập, cả những bữa bún bữa rươi mà anh phải tự tay vào bếp, hay cái cách anh ngồi xé từng rẻo lá chuối khô của chiếc bánh gai ở trước cổng Văn Miếu để giới thiệu với nàng sự tinh tế cội nguồn... Anh đă yêu và không để cho nàng được thở, được do dự hay được dỗi hờn khi anh có nàng trong tay. “Đừng tưởng anh mồm miệng mà là dân bừa phứa. Để khiến anh yêu được khó lắm em ơi - anh thường nói vui vui và buồn buồn như vậy - Với lại, chuyện em với anh ai c̣n lạ ǵ. Th́ cứ cho là anh hay câu, thử hỏi trong lưỡi câu của anh đă có một cô Mỹ Tiệp to đùng th́ con cá nào c̣n bị mắc câu nữa chứ ?” Một người đàn ông như Đính là quà tặng nhưng nàng Mac-ta Cẩm đă không biết tin và biết yêu nên đă đánh mất nó. Nếu cuộc đời nàng từ rày không có Đính nữa, Tiệp thường nhắm mắt lại để chịu đựng câu hỏi đó và lập tức nàng thấy ḿnh sắp nghẹt thở, thế là nàng choàng dậy, bước ra, ngồi vào bàn và lại thấy tĩnh tâm hơn về Đính trước khi huy động được chữ và nghĩa đến để dẫn dắt nàng đi. 

Như một kẻ đồng loă thuỷ chung, không lần nào Thu Thi nhắc với d́ Hoài hay d́ Mỹ Nghĩa chuyện cô Mạo và lá thư chết tiệt của cô ta, v́ vậy, Tiệp cũng dần yên với những cơn hờn âm ỉ của ḿnh.