KHI KHA-LUÂN-BỐ T̀M ĐƯỜNG
Khi Kha-luân-bố t́m đường đi ṿng quanh thế giới
ông gặp Tân thế giới
khi tôi t́m đường đi ṿng quanh sự sống
tôi gặp em
ở nơi em tất cả đều là châu Mỹ
biển mênh mông sóng nước
đập vào những dấu hỏi triền miên
và con thuyền tôi ngơ ngác sau cơn hồng thủy
đậu trên đỉnh cao một thiếu nữ
tôi giắt đôi ḍng thơ như Noé bước xuống một triền dốc
gặp tiếng cười em lảnh lót
và khi tôi nép ḿnh bên một khóm hồng
tôi nhận ra tiếng hót kia cũng là một bông hoa
tôi không nh́n thấy em
nhưng làm sao lẫn được một mùi hương
em tỏa quanh tôi một làn âu yếm
và tôi kẻ khô cằn v́ gió băo
tôi cảm thấy ṿng tay em siết lại
ṿng tay vô h́nh ấy mềm như nhung
hay như những sợi tơ vàng quấn trên khóm lá
em là một chuỗi bướm
rơi từ không trung thất lạc của tuổi thơ
rơi vào hồn tôi cơi trống
rơi xuống trái tim
em là nguồn suối mà da thịt tôi đă nghe
những mũi kim của ḍng nước thoáng nhẹ
làm bừng lên sự sống
trên những mỏm rêu
a có lẽ em không phải là hoa là bướm là nguồn suối
cũng chẳng phải tiếng chim
em chỉ là châu Mỹ
của một kẻ mang nặng dĩ văng dẫu không c̣n dĩ văng
của một kẻ thất lạc quê hương từ tuổi thơ
khi Kha-luân-bố t́m đường đi ṿng quanh thế giới
ông không t́m ra nơi ḿnh muốn tới
ông t́m ra Tân thế giới
và đưa về cho nữ hoàng của ông
một vùng trời kiêu hănh
khi tôi mưu cầu sự sống cho bản thân
tôi t́m ra nơi ḿnh phải tới
và c̣n lại với sự vắng mặt vô bờ bến của em:
quê hương tôi t́m kiếm.