Da Thịt Kể Sự Tích T́nh Yêu
em gọi bờ vọng thung lũng dài
áp dải đùi anh,
lặn vào hông anh,
buổi sáng nhựa mồ hôi chầm chậm lăn,
không đợi em cong lưng
mong anh thương mới cắn.
em là nhà thơ
nói không thành từ,
anh là nhà giáo
dạy không nên chữ,
mê anh tội thân em cực vai anh rộng
áp tim em co
dăn mạch môi em mềm mềm
trên cưng cứng
anh mải nuôi mảng râu sáu giờ chiều
cho em vụng về t́m sợi râu vàng
trên vùng râu nâu.
Em yêu anh người giống ṇi Lạc Long
hong bao mùa Thiên Mụ
em uốn những ṿng ngón tay ấp ủ
nụ
t́nh ta làm
đọng giọt đục quánh trên ngọn tóc em,
sóng sánh từ khóe mắt em
khóc rồi cười anh nưng những giọt chất lỏng thuộc về em
cắn chúng vỡ làm đôi
nuốt vào ruột
anh yêu em người đồng bằng sông Hồng
tim ngọt máu mặn
nặn
nửa thương nửa nhớ.
ta yêu nhau đôi người hai xứ sở
mờ mờ ranh giới
của xương hông anh
và bả vai em.
Đỗ Lê Anh Đào/.
11/17/2003