Nếu thơ đưa ta gần với con người, trong suy tư cùng những xúc cảm mạnh nhất mà mỗi thi sĩ dồn vào từng con chữ, thì thơ cũng chính là thứ hương đời, toả lên từ cõi người trăn trở đó, cần và thân thiết như quà tặng.
Tôi đọc hai bài thơ dưới đây trong tập “Như Những Mùa Thu” của Đỗ Quang Nghĩa và cảm nhận ra làn hương ấy.
Mai Ninh
Ðồng hương, những ngày chết chóc 1996...
Trước bầu trời cao và rộng này lẽ nào lòng không sáng.
Trước màu xanh lộng lẫy lá non này nghĩ gì chuyện âm u.
(xuân 96 )
Có những lúc niềm cay đắng ngấm trong từng ánh mắt.
Có những lúc khói thuốc bay
như khói hương
nguyện cho những đời vẫn sống.
Có những lúc nuốt máu trong mồm
cho khỏi rớt xuống cống.
Có những lúc máu nhỏ xuống thảm cùn
chỉ có con gián biết.
Có những lúc máu nhỏ xuống lá mục
chỉ có con sâu biết.
Có những lúc thân cát bụi bị hất về cát bụi
bằng một phát súng giảm thanh.
Có những cô hồn - viễn xứ...
7-96
Nửa đêm chợt thức
những ánh đèn?
những ánh đèn Standby
Standby-
Standby-
Standby
nhả ánh sáng của bầy đom đóm chết.
...
Ngủ đi đôi mắt thức
tiếc nhớ gì?
- trong đêm.
12-96