Du nữ ngâm
Cha mẹ tôi bôn ba tứ xứ
bỏ cao nguyên Hoàng thổ (1)
gieo hạt giống vào đầu sóng ngọn gió
tôi sinh ra giấc ngủ không yên b́nh ...
*
tuổi thơ bắt đầu từ mùa lũ
miên man con chữ nhân, chi, sơ (2)
à ơi lời ru của mẹ
nặng như hồn người quá khứ
*
tôi lớn lên không yểu điểu thục nữ (3)
bài học Ngu Công (4) bén tiếng quê người
đêm mơ tám con hạc (5) qua biển
bao giờ trở thành Bát tiên (5)
*
theo mẹ lên rừng hái gió
theo cha xuống biển lùa trăng
chíêc hồ lô xứ sở
lênh đênh mưa nắng
*
thế rồi vó ngựa đường biên
thế rồi Hải - Tần pḥng thủ
mẹ tôi khóc và cha tôi đưa đám
người Giao chỉ láng giềng
*
Hải pḥng – người mẹ hiệp sĩ
lưu giữ nụ cười tha hương
mảnh vườn ươm khốn khổ
có hạt gạo và cơn băo đầu mùa
*
tôi là tang vật của ḍng người trôi dạt đó
đêm lại nghe thấy Phục Hy (6) vạch quẻ
lần t́m cuốn gia phả bỏ quên
lá số tộc người c̣n sót lại
đến năm thanh b́nh.
(1) :Cao nguyên hai bờ sông Hoàng Hà, nơi khởi nguồn
nền văn minh Trung Hoa.
(2) Ba chữ ầâu trong”Tam tự kinh” T-Q.
(3) Người con gái hiền dịu trong “Kinh thi” T-Q.
(4) Nhân vật kiên gan bền chí trong điển cố “Ngu công
rời núi” của T-Q.
(5) Con hạc cơng tám vị tiên vượt biển trong truyền thuyết
dân gian “Bát tiên quá hải” của T-Q
(6) .Người vạch ra quẻ Dịch đầu tiên ở T-Q.