Mười năm tiếng khóc
Chuyến tàu đêm ấy
Cửa ra vào không ai soát vé
Sân ga nháo nhác bà con người Hoa
Những khuôn mặt tái xanh hốt hoảng
ư ới qua ánh đèn cao áp
Kẻ lôi người kéo tối sầm cửa toa...
Mẹ tôi áp má đứa cháu ẵm ngửa
Tiếng c̣i tàu giật giấc mơ nhỏ trên tay
Ngần ngừ trao lại bà thông gia
Tôi và đứa cháu duy nhất của bà
Cùng mấy câu tiếng Việt không sơi
Mẹ chồng tôi cố gật đầu an ủi
Xốc lại tay nải khâu bằng vỏ gối
Dắt vội hai em nhỏ ngây ngô
Mẹ tôi bước lên toa cuối...
Thế là mười năm trôi qua
Các cháu không nhà ngoại để về phá cỗ
Thế là mười năm trôi qua
Bữa cơm ba mươi tết chan nước mắt cả nhà
Thế là mười năm trôi qua...
Sao đêm ấy mẹ hứa sẽ trở về
Sẽ lại ru cháu ngủ
Sẽ lại chăm đàn gà
Để con vào nhà máy
Khi chồng con công cán xa
Sao mẹ không nói cho rơ
Mẹ con ḿnh rồi mỗi người một ngả
Để con được lao vào ḷng mẹ
Khóc cho hết hơi
Khóc cho trời sập
Khóc cho cột điện đổ
Khóc cho tà-vẹt trôi
Khóc cho c̣i tàu câm bặt
Khóc cho tay lái rời vô lăng
Khóc cho đoàn tàu không dám lăn bánh...
Mẹ ơi
Sao mẹ giấu con không nói thật
Rằng chuyến tàu đêm ấy là chuyến cuối
Chở bà con qua biên giới Việt - Trung
Rằng lần ấy là lần cuối
Mẹ ơi, nỡ ḷng nào nói dối
Mẹ ơi !
Hai phong 1988