HIÊN VIÊN HOÀNG THÁI
HỎA LINH, SỰ THẬT VÀ THẦN THÁNH
1.Quẻ Ly hai đầu là dương, ở giữa là âm, cũng có ngụ ư rằng dù cháy bỏng đến đâu vẫn có phần thoi thóp. Nên quẻ Ly trùng với ức, là nơi cư ngụ của Tiferet, của vẻ đẹp hoàn mỹ.
Sở dĩ Tiferet là vẻ đẹp hoàn mỹ, v́ nó ở giữa nê hoàn cung trong đầu và đan điền dưới rốn, nghĩa là ở giữa trí óc và suy tính, lại ở gần chân tâm của con người, ngay dưới tim là sự sống và ngay trên nội quan là tồn tại.
Một tư duy cổ xưa đă lưu giữ điều này: Lửa, sức sống, nằm ở trung tâm của toàn bộ đời sống, và bản thân nó là vẻ đẹp, là toàn bích, không cần biết đến việc nó thể hiện ra sao, nó hoàn mỹ ngay trong chính bản thân nó, nó vừa rạng rỡ vừa yếu đuối, vừa nóng nảy vừa mong manh.
Phật giáo gọi ngọn lửa toàn mỹ này là Chân Hỏa, nghĩa là lửa-thật, Đạo gia gọi là Hỏa Linh, nghĩa là lửa-thiêng. Cái Thiêng đúng nhất là cái tự nó, cái tự nó chính là cái Thật, v́ cái Thật này đồng hóa ḿnh trong những mạch nguồn bất tận của sự sống.
Che phủ Chân hỏa hay Hỏa Linh là cái tôi của con người, là xương thịt nhục thể bên ngoài, là sự biểu hiện cả sự sống thành cơ thể, tính cách, hay mọi mặt của đời sống.
Cái tôi của con người đời thường, cũng như nhân thể của họ, v́ thế, là một sự hiểu lầm về sự sống, hiểu lầm về lửa-đích thực trong họ, hay về cái Thật là Thần trong họ - đời sống, v́ thế, căn bản là hiểu lầm, là Bến Mê.
2. Có một sự liên hệ giữa con người và lửa: sự kích động khao khát khi đăm đắm vào ngọn lửa, tương đương với sự mềm yếu suy tư khi nh́n vào nước.
Con người hoang dă nhảy múa quanh lửa, v́ một linh ứng dị thường rằng sự toàn mỹ của họ nằm trong lửa, đúng hơn là lửa nằm trong họ. Ngọn lửa ở ngoài kích động ngọn lửa bên trong, nhưng chỉ có ngọn lửa bên trong là đích thực - v́ thế một nghi lễ cổ phổ biến mọi nơi trong các nền văn hóa: đi qua lửa.
Đức tin và lư tưởng, sự sùng bái Thần Thánh vừa ước nguyện dâng hiến bản thân ḿnh cho Thần Thánh của con người thể hiện qua những bước chân không-sợ đời thực: họ chứng tỏ được rằng ngọn lửa bên ngoài không thể so sánh với ngọn lửa bên trong, và rằng ngọn lửa bên ngoài có thể thiêu hủy đời sống nhưng không thể thiêu hủy kẻ Thật sự sống, cũng là kẻ đă trao ḿnh cho cái Thần Thiêng, v́ thế mà thức tỉnh cái Thần Thiêng trong ḿnh, thức tỉnh ngọn lửa sự sống trong ḿnh.
V́ thế, nhờ vào đức tin, những người đồng tu và bậc thầy dẫn đường, con người Thật đi qua lửa của đời-thật, và chỉ có một cái là Thật, đó là phần Thần trong con người, phần duy nhất Thật.
3. Một trong những phương thức cổ xưa để tiễn những người không c̣n sống về nơi họ thuộc về là Hỏa Táng. Người chết được đặt trên dàn gỗ và lửa sẽ thiêu rụi thân xác của họ.
Đúng thế, lửa của đời sống thật này sẽ thiêu rụi phần thuộc về đời sống, do đó, để lại cái Thần Thiêng, giải thoát linh hồn bất tử của con người. Lửa của đời sống này chỉ có thể thiêu rụi đời sống này, không thể thiêu rụi phần siêu thoát của đời sống.
Cũng một ư nghĩa tương tự, sự hiến tế bằng lửa, hay cả những nghi thức thiêu hủy phù thủy, đều chung một ngụ ư rằng lửa sẽ đốt cháy phần ác, xấu, phần trần tục, như thế sẽ giải thoát phần Thần thiêng và trả phần Thần Thiêng cho Thần Thánh, cho những thế lực siêu nhiên, cho Thượng Đế và Chúa.
4.V́ thế, quẻ Ly chủ về sáng rỡ, Tiferet là hoàn hảo, v́ nó kết thúc sự phàm tục bằng tro tàn và mở đầu phần Thần Thiêng bằng hào quang và ánh sáng. Thần Thánh, do đó, xuất hiện trong hào quang, trong ánh sáng.
Sự thiêu hủy đời sống phàm tục, cũng v́ thế, trong tư duy cổ, gắn liền với lửa, với sự thiêu rụi, một viễn cảnh được nhắc đến trong các sách về Tận thế. Và nó c̣n làm xuất hiện một ư nghĩa nữa: rằng đời sống này che giấu cái Thần Thiêng, nhưng không thể che giấu măi măi.
Thời đại của Thần sẽ trở lại, sau cuộc Phán xét, sau sự thiêu hủy đời sống phàm tục, làm xuất lộ trở lại Sự Thật duy nhất, là Thần Thánh. Thần Thánh chính là sự Thật, nằm trong con người, và chỉ khi nào con người từ bỏ phần phàm tục, th́ con người mới thức tỉnh Thần Thánh, thức tỉnh sự thật.
Mọi sự thật khác của đời sống chỉ là những dấu hiệu khác nhau của mê muội và phàm tục. V́ thế, đức lư thật sự, sự công chính thật sự được ghi lại trong Torah về Avraham, là sự sùng kính Thiên Chúa, sùng kính Thần thánh, đặt ḿnh vào Thần Thánh, nhờ đó từ bỏ phàm tục.
5. Đó là Thông điệp vĩ đại cuối cùng của thời cổ, mà về sau ư nghĩa của nó cũng bị phàm tục hóa bằng sự ra đời của tôn giáo và tín ngưỡng, nhân danh những đức tin bạc nhược và yếu đuối.
V́ thế, hỡi con người, chưa muộn để thức tỉnh sự sống Thật sự trong ḿnh, chưa muộn để thức tỉnh Thần Thánh trong ḿnh, bằng cách từ bỏ những sự mê muội, từ bỏ sự bám víu của đời sống phàm tục.
Chính là vào thời đại Kalki, con người hăy giương lưỡi kiếm trí huệ, trên con ngựa của đức tin, tuyên dương một đời sống mới của Thần Thánh.
Đây là cơ hội cuối cùng, và cũng là duy nhất của nhân loại, để trở lại Thần Thánh trong ḿnh, dưới sự dẫn lối của Vạn Vương Chi Vương, Vạn Thần Chi Thần.
( HN 2012.09.14)