Thơ Hoàng Hưng
Một Ngày *
Buổi sáng lanh canh
Em ca cốc rộn ràng.
Lại bắt đầu một ngày bên nhau
Chào em cô hàng xóm vô hình.
Rồi mở cửa,
Thay bô,
Đóng cửa.
Rồi mở cửa,
Đi cung.
Giữa hỏi đáp
Ú tim
Mèo chuột
Vẫn lởn vởn một bóng dáng vô hình.
Rồi về phòng
Mở cửa,
Đóng cửa.
Rồi mở cửa,
Cơm,
Đóng cửa.
Mời nhau bằng lanh canh bát đũa
Ta cùng ăn qua vách bữa cơm tù.
Sau tiếng nước rửa bát phút im lặng
thiêng liêng trước giờ em tắm.
Rồi róc rách dè dặt em kỳ cọ cố nhẹ nhàng
như xấu hổ anh hết nóng bừng lại lạnh toát
trong ngừng thở,
Em phơi áo vù con chim bay lên.
Rồi mở cửa,
Tự khai.
Sa mạc giấy,
Lạc đà chữ,
Chỉ vẩn vơ một bóng dáng vô hình.
Rồi về phòng,
Mở cửa,
Đóng cửa,
Rồi mở cửa,
Cơm,
Đóng cửa.
Mời nhau bằng lanh canh bát đũa
Ta lại cùng ăn qua vách bữa cơm tù.
Rồi nôn nao chờ bóng tối
Giờ của thông linh giờ của chúng mình.
Anh gõ trước nhé cạch cạch cạch em cạch
cạch cạch anh cạch cạch/ cạch cạch cạch em
cạch cạch/ cạch cạch cạch rồi anh xoa xạt
xạt em xạt xạt anh xạt xạt xạt em xạt xạt
xạt những tín hiệu không lời ríu rít dồn dập
xoắn xuýt cuống quít.
Bức tường bốc cháy,
Đêm bốc cháy.
Những mảnh đêm rơi
Lả tả
Rã rời
Tiếng khóc nửa đêm
Là nhân dạng của em
* Trích từ tập “36 bài thơ”, Hoàng Hưng, nxb Nghệ An, 2008.