Cái Nhìn Ngoái Lại
Những kẻ vắt kiệt mình cho vang vang đời tháp
ra đi mang theo niềm bí mật buồn
lẩn vào vô danh.
Những kẻ không lời ra đi còn ngoái lại trông
gió thổi vào khoảng không họ bỏ lại
trôi những cánh đồng, rữa những mái núi
cho lộ thiên đồi tháp ủ niềm bí mật câm
thắc thỏm qua bước bạo động của thời gian.
Gió cứ thổi vào khoảng vô danh u tối
thổi vào miền lặng im ám cái nhìn ngoái lại
chưa một lần chớp tự nghìn năm qua.
Rồi gió thổi tới những bước chân viễn du
rồi gió thổi tới những bàn tay ưu tư
miệt mài gõ cửa niềm bí mật đang xơ hóa
và chịu đựng và cưu mang và khai vỡ.
Ðể vĩnh viễn một lần
những cái nhìn ngoái lại
lẩn đi.
(Trích tập thơ Hành Hương Em, Nxb. Trẻ, Tp. Hồ Chí Minh, 1999.)