Thơ INRASARA
như th́nh ĺnh mọc lên từ đất
lông lá – âm u – dọa nạt.
Tháp hoang
nổi cộm giữa chiều trời ma quái
ung nhọt trên làn da mềm mại
thảm rừng già xanh.
đột ngột xô tôi về đối mặt
quá khứ
lao xao bầy dơi đen.
Tháp hoang
người bỏ rơi – lịch sử bỏ quên
bước chân thời gian th́ nhớ.
Tháp hoang
như quen thân – như xa lạ
hồn người xưa vỗ ḍng máu ứ.
Mốt mai
khi bất chợt bác tiều phu nhớ
dân buôn lậu nhớ – nhà viết sử nhớ
hồn tháp đă bay xa.
The deserted tower
Seems to grow suddenly from the earth
Hairy – gloomy – threatening.
The deserted tower
Rises in the ghostly evening sky
As a tumour on the smooth skin
Of the green tapestry of jungle.
The deserted tower
Abruptly pushes me face-to-face
With the past
Swarming with black bats.
The deserted tower
Abandoned by people – forgotten by history
Is only remembered by the steps of time.
The deserted tower
As familiar – as stranger
Is the soul of ancient people touching the clotted bloodstream.
Some day
When all of a sudden the woodcutter remembers
The smuggler remembers – the historian remembers
The soul of the tower has flown far away.
Có buổi chiều không muốn làm ǵ cả, nghĩ / nói ǵ cả
cho
trăm con sông nuôi nấng tuổi dại ḿnh
chảy đầy trí nhớ
cho
ngàn câu thơ thuộc ḷng thuở chưa làm thơ
tràn vào hồn bỏ ngơ
công việc đùn về
truyện ngắn đọc dở, trang thư viết dở
đời thúc bách ngoài kia
cô gái đội nước xuống đồi, dừng lại, nấn ná hồi lâu
rồi chậm răi bước về làng
bây giờ làm ǵ / ở đâu – ai biết ?
chiều ngoài kia đang tắt
đừng đợi khuôn mặt nào bất chợt
lấp đầy khoảng rỗng anh
vạn cánh chuồn chuồn tuổi thơ bay sáng căn pḥng.
THE HOLLOW DAYS
Day 5: The most beautiful day
There is an evening when I don't want to do anything, to think / talk about anything
To let
Hundred rivers nourishing my innocent years
Overflow my memory
To let
Thousand lines of poetry learned by heart before my poetry-making days
Overwhelm my open soul
Work is piling up
The short-story half-read, the letter half-written
Life is in rush on the outside
The girl was carrying water down the hill, she stopped, and lingered for a long time
then walked leisurely to the village
What is she doing now/where – who knows?
The evening is going out
Wait not for a certain figure
Suddenly fill up your emptiness
Ten thousand dragonflies of childhood enlightening the room.