NhungLaThuKhongGuiKimVu

 

 

Kim Vũ

 

 

NHỮNG LÁ THƯ KHÔNG GỬI

 

 

 

29-7-19…

Em yêu quư của Anh,

Trước khi bắt đầu, em hăy để anh hôn em một nụ hôn thật dài, thật say đắm. V́ anh nhớ em và yêu em vô-cùng.

Anh đă tự-ư đi xa, tư- ư đi một ḿnh, và quyết- định ở một ḿnh, để cả chuyến đi này thuộc về em, để tâm-hồn anh tràn ngập h́nh-ảnh của riêng em.

Và quả như vậy, riêng em tràn ngập căn pḥng đơn-sơ này, với ḿnh anh trên chiếc giường trải rộng, mà chiếc gối bên mặt c̣n nguyên nếp, và anh nghe ḿnh thở dài mong nhớ…

 

Thanh đă bắt đầu lá thư của chàng như thế, ngay khi vừa đến căn pḥng thoảng-khoát tĩnh-mịch quét vôi màu xanh da trời, nơi thành-phố miền biển đáng yêu đó, vào những ngày đầu của một mùa biển động. Lá thư mà chàng biết chắc sẽ là một lá thư không gửi, mà chàng viết cho riêng chàng nhiều hơn, như một nhu cầu bộc lộ t́nh-cảm chứa chan của chàng, một người trai vừa bước vào độ tuổi chín chắn của cuộc đời, nhưng cũng c̣n mang đầy tính chất say mê của tuổi trẻ.

 

Chàng đă rời bỏ đô-thành chật chội nóng bức, ở đó chàng đang cảm thấy tù-túng tŕ-trệ, để t́m yên-tĩnh nơi thị-trấn miền biển quạnh-hiu này, trong những ngày giữa tuần sau mùa tắm biển, và chàng biết chắc thành-phố sẽ chẳng c̣n bóng người khách du-lịch nào. Chàng muốn rũ bỏ tất cả những tiện-nghi b́nh-thường phải có của một người dân đô-thị lớn để sống vài ngày trong cái đơn-sơ mộc-mạc thuần-khiết của thiên-nhiên, để t́m lại được sợi dây liên lạc thắm thiết mà chàng tin là ḿnh có với trời cao biển rộng.

 

Chàng đă thuê một căn pḥng nhỏ tại một khách-sạn khiêm nhường trông ra băi biển, và đă rất vừa ḷng với nó. Vào mùa này, khách-sạn vắng người. Gọi nó là một khách-sạn cho sang, chứ thực ra đó là một kiểu nhà trọ đơn-sơ, không có nơi phục-vụ ăn uống, không có cả đến một pḥng tiếp khách b́nh-thường nữa. Khách đến nơi, t́m gặp người quản-lư tại một căn pḥng nhỏ măi tít đàng sau, lấy ch́a khóa lên pḥng ngủ ở tầng lầu trên, và khi đă đóng cửa pḥng th́ không c̣n một ai quấy rầy nữa. Thế-giới là của riêng ḿnh. Vào buổi sáng, có người đến dọn pḥng một lần rất mau, rồi sau đó không-khí trở lại vẻ tĩnh-mịch của một nơi nghỉ ngơi lư- tưởng.

 

Căn pḥng rất đơn-sơ. Một chiếc giường lớn, một tủ nhỏ đầu giường, một cái bàn viết có ngăn kéo hẹp kế bên, một cái ghế gỗ đơn-sơ màu lá cây nhạt, một cái quạt trần quay nhè nhẹ nếu khách cần một chút gió lưu-thông, và gần bên là một pḥng vệ-sinh nhỏ với một chỗ tắm có ṿi bông sen. Không có máy lạnh, nhưng căn pḥng lúc nào cũng giữ được vẻ tươi mát v́ có thoảng hương gió biển thổi qua cửa sổ và những lỗ thông gió ở phía trên. So với những căn pḥng khách-sạn phương Tây mà Thanh đă từng có dịp trú-ngụ, th́ căn pḥng này quả thật không đạt đến được tiêu-chuẩn nửa sao. Nó trông như một căn pḥng đa-dụng trong một căn nhà ở liên-kế tiêu-biểu ở quê- hương này. Nhưng được cái nó được ǵn giữ lau chùi khá thường xuyên, nên cũng không hề có cái vẻ lem nhem của nhiều căn pḥng trọ nơi những khu phố chật chội nghèo nàn của bất cứ đô-thị nào trên thế-giới.

 

Những ngày mới đây, đầu óc anh nặng nề những ưu-phiền của cuộc sống. Anh thấy mệt mỏi u tối, lư-trí không c̣n bén nhậy, t́nh-cảm kém nồng nàn, và anh tự hỏi anh có c̣n là anh nữa không. Anh muốn đi xa, đến một nơi khoáng-đạt, tràn ngập trời mây và bể, để t́m lại ḿnh. Và anh đă lấy lại được quân-b́nh mau hơn anh tưởng.

Giờ đây anh đă biết lại là anh muốn ǵ. Anh chẳng cần ǵ hết. Anh chẳng cần là một nhà văn giỏi, một người nổi danh. Anh chỉ cần hiện-diện để yêu em. Đó đă là một mục-đích quá cao đẹp mà không mấy ai có được. Và nó đă thừa xứng-đáng để là mục-đích cho cả một đời người…

 

Thanh dừng lại, nh́n ra giường, nh́n chiếc gối c̣n nguyên nếp bên mặt, mỉm cười với chính ḿnh. Chàng biết chàng là một con người lăng-mạn vô-phương cứu chữa. Không một chút thực-tế. Đầy ắp mộng-tưởng. Một con người như thế làm sao có thể chống chỏi với đời. Chẳng trách Xuân đôi khi tỏ ư lo cho chàng. Nhưng chính chàng th́ lại không hề lo ǵ cả. H́nh như chàng cảm thấy rất yên tâm với t́nh thương yêu của Xuân. Chàng cảm thấy có nàng, chàng chẳng phải lo ǵ hết. Mọi việc sẽ trôi qua êm đẹp, như trong một bài thơ.

 

Thực ra không phải Thanh là con người mơ mộng tuyệt-đối. Cũng có những lúc chàng nhận-định được phần nào thực-tế, ôm những mộng-ước đóng góp cho cuộc đời, cho đất nước, cho nhân-loại, và tin rằng ḿnh có thể đạt được phần nào những mộng-ước đó. Nhưng chàng lại cảm thấy muốn đóng góp nhiều nhất trong địa-hạt văn-chương, dù chàng chưa có dịp thử-nghiệm tài-năng của ḿnh. V́ chỉ như thế chàng mới có thể chia sẻ được với đồng loại niềm hạnh-phúc tuyệt-vời mà chàng đang được hưởng qua Xuân. Niềm vui mà chàng cho rằng mọi người đều khao khát đi t́m, nhưng chẳng mấy ai với được trong tầm tay, hoặc biết cách san-sẻ với người khác.

 

Nhưng đồng thời chàng cũng thấy rằng chàng chưa cần viết ngay. Chàng cần sống trước đă. Việc viết lách có ư nghĩa ǵ nếu người ta không có ư-tưởng, cảm-xúc ǵ để nói lên, ca hát lên, bộc-lộ ra? Dù sao, Thanh cảm thấy trong một khung-cảnh như thế này, cái hứng làm nhà văn tiềm-tàng trong người chàng có dịp bùng ra, trải rộng trên trang giấy, và chàng đă phải cố gắng lắm mới kềm được cho khỏi tuôn ra hết mạch nguồn xúc-cảm. Muốn làm một nhà văn, một nghệ-sĩ, chàng cảm thấy mạnh mẽ, th́ phải biết ngưng đúng chỗ, dù có phải ngưng hơi sớm đi nữa. Cảm-xúc chân thật quá quư giá, không thể phung phí đi. Phải rất dè sẻn, Thanh nghĩ. Rất dè sẻn, như một người biển-lận. Xuân đă dạy chàng điều đó.

 

Thanh đă ngừng bút được rồi. Chàng ngả lưng trên giường, bên cạnh cái gối nguyên nếp, để mặc cho những ư nghĩ miên man dẫn dắt, và trong làn không khí mát nhẹ của gió biển, chàng đă đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. Một giấc ngủ êm đềm, măn-nguyện.

+++

 

Buổi sáng không nắng, nhưng cũng không âm u. Thanh ra khỏi khách-sạn từ rất sớm, thẩn thơ đi dạo phố. Những đường phố vắng vẻ yên tĩnh lạ lùng. Đúng là chàng hầu như là người du-khách độc-nhất nơi thành-phố miền biển nhỏ bé dễ thương. Và chàng đă qua những giây phút nên thơ không ngờ, hơn cả mức chàng dự-đoán và mong đợi. Phong-cảnh và không-khí có cái dáng dấp thấp thoáng mờ ảo nào đó của thành-phố miền núi mà chàng vô cùng yêu mến, cùng với Sàig̣n muôn thuở của chàng. H́nh như trong ḷng chàng một sợi dây rung-động mong manh nào đó đă được đụng đến, ngân cùng tần-số với những thị-trấn quạnh hiu nhưng không buồn bă, gợi nhớ những kư-ức mờ ảo từ một thời quá-khứ rất xa xôi, có thể ở ngay cả trong tiền-kiếp cũng không biết chừng, một quá-khứ mà chàng tránh không đào sâu, xác-định, sợ nó sẽ mất đi vẻ lung linh diễm-ảo của một cái ǵ không nên nắm bắt bằng đôi tay trần-tục.

 

Khi bước chân thơ thẩn đă mỏi rời, Thanh bước vào một quán nước dọc bờ biển, ngồi dưới tàn dừa xào xạc gió lay động, rồi hướng mắt nh́n ra vùng biển thật xa, để tâm-hồn yên lắng đón nhận tất cả cảm-xúc mông mênh mà trùng-dương trao tặng. Chàng châm một điếu thuốc thơm mùi bạc-hà, hút nhẹ để cảm thấy hơi thở thêm được chút hương mát của thiên-nhiên. Chàng đă ngồi đó gần hết buổi sáng.

+++

         30-7-19..

Hôm nay biển động. Bầu trời ẩm đục, sóng lạnh màu thép. Mặt biển xanh ngả xám, xa xăm và đơn chiếc. Những con tàu mờ mờ sau lớp sương, như xa hẳn cuộc sống. Những cơn gió thốc liên-hồi trên những tàu dừa và cành dương-liễu. Thành phố vắng vẻ hiu quạnh. Không một bóng xe, không một tiếng động-cơ trên đường nhựa im ĺm. Vậy mà anh vẫn thấy ḷng ấm cúng lạ lùng.

Anh ngồi trong một quán hàng vắng vẻ, nh́n ra biển lạnh, mà nghe tâm hồn an-b́nh hoàn toàn.  Điếu thuốc trên môi - điếu thuốc em mua cho anh- đốm lửa bập bùng. Và tự-nhiên anh nghĩ, không có một cái ǵ ở trên đời này có thể ngăn cách được ḿnh. Ḿnh luôn luôn có nhau, ngay cả trong những giây phút vô-tư nhất. Anh không cần phải khó khăn t́m kiếm em. Em như đă là một phần của anh. Những bằng-chứng cụ-thể xác-nhận điều đó đều chỉ là phụ-thuộc.

Đêm qua anh ngủ một giấc yên-b́nh, thoải mái. Căn pḥng này h́nh như đă có nhiều cặp t́nh-nhân đến ở, và sống những giây phút thần-tiên bên nhau. Trên mép hộc bàn viết, anh đọc thấy ḍng chữ này: +PHI-VÂN+. Ngàn đời không bao giờ quên được đâu anh. Nét chữ nắn nót, rất trẻ, rất điệu. Chắc của một thiếu nữ yêu lần đầu. Anh có thể tưởng-tượng nàng đă sung sướng ngần nào. Có cần ǵ nhiều đâu. Hai người yêu nhau. Một căn pḥng. Và trùng-dương trước mặt. T́nh yêu đă có thực cho hai người yêu nhau đó. T́nh yêu đă kết-tinh trong ḍng chữ ngắn ngủi đầy t́nh-tứ, đầy thơ mộng, đầy ắp kỷ-niệm đó, trên mép một hộc bàn, tại một nơi xa lạ, cho anh đọc và viết cho em.

Đến bao giờ chúng ḿnh sẽ viết những ḍng chữ đó lên nhau?..

Thanh đă dừng lại. Chàng tưởng-tượng ra một căn pḥng lộng gió, có nắng vàng, sóng bạc, biển xanh. Dạt dào, dạt dào là tiếng sóng biển…, ngọt ngào, ngọt ngào là làn môi thơm…, lao xao, lao xao là tiếng hát của phi-lao…, và giấc mộng đào, xanh ngát…

+++

 

Hôm nay là ngày chót của cuộc hành-tŕnh. Lát nữa Thanh sẽ rời thành-phố miền biển để về với Sàig̣n quen thuộc và thân yêu. Chàng chỉ cần một chuyến đi ngắn như vậy thôi, vừa đủ để đem đến cho chàng một chút thay đổi và xa vắng cần thiết làm cho sự trở về thành phố t́nh yêu của chàng mang đúng độ nhớ thương.

 

Trời vẫn c̣n sớm. Thanh  chưa cảm thấy phải vội vàng. Ngay trong giờ phút này, chàng c̣n đủ thảnh-thơi để hút điếu thuốc thơm mùi bạc hà cuối cùng c̣n lại trong gói mà Xuân đă mua cho chàng lúc ra đi, để rồi ngồi lại xuống cái bàn mang dấu ấn “PHI+VÂN” và viết tiếp về ngày hôm qua cho người t́nh mộng-tưởng của chính chàng.

 

1-8-19…

Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến đi. Lát nữa anh sẽ rời thành phố miền biển để về với em. Nhớ ra đón anh nhé!

Sáng nay chim sẻ hót ríu rít đánh thức anh dậy. Một con đă vào tận khe thông gió sau pḥng. Mấy buổi sáng nay sáng nào cũng vậy bầy chim ca hót, và anh thức dậy đúng giờ. Lư-tưởng và thần-tiên quá em nhỉ?

Anh vừa kéo màn cửa trước pḥng. Ánh nắng sáng tươi mát lùa qua cửa sổ tràn vào pḥng như suối. Và gió lúc nào cũng mát và thơm.

Hôm qua anh đi một ṿng dọc theo núi sau. Đường quanh núi cao chót vót, nh́n xuống biển tít sâu phía dưới, bọt trắng đập vào đá, vài người câu cá chơ vơ trên những tảng đá lớn, và trẻ con tung tăng trên những mỏm đá lởm chởm gập ghềnh. Chắc chúng là con cái những ngư-dân ở đây. Người lớn đă dắt chúng ra đây chơi riêng, vui vầy với bọt sóng trong cái hồn-nhiên của thiên-nhiên chưa bị thị-thành-hóa. Tiếng chúng ḥ hét đùa rỡn vang lên tận chỗ anh, ngân lên rành rọt trên các bờ đá. Khỏe mạnh thay, cái hồn hậu của những con người không bị thị-thành đầu độc. Không có những cái tiện-nghi cầu-kỳ của đời sống văn-minh. Chỉ có những cái quần cộc dân dă, và một cái phao độc nhất bằng lốp xe hơi đen. Vậy mà cả đàn trẻ có vẻ vui sướng, yêu đời quá. Da chúng đen sạm, loáng nước biển. Một đứa bé quần đỏ cố ṃ mẫm chạy theo tụi đàn anh đàng trước, miệng kêu la inh ỏi.

Bên đường, dọc bờ đá, về phía biển, cây dại xanh tốt. Những bông cỏ cao đong đưa trong gió, làm thành bức màn thưa linh-động mời gọi mắt hướng về phía xa thẳm, nơi mặt nước xanh êm đềm, có những lớp bọt trắng dập dồn ẩn-hiện như ca hát dưới trời.

Đến chiều tối, anh mới về tới pḥng. Nắng chiều vừa tắt, và anh đă ra phố ăn một bữa cơm ngon nhất, dưới trời sao đêm và trước những đốm lửa rực-rỡ như pháo bông ngày hội phía xa.

Em nhớ không, một lần em hỏi tương-lai anh sẽ làm ǵ. Anh trả lời anh sẽ đi khắp đây đó, em hỏi đi một ḿnh sao, và anh đáp có em nữa chứ, em lúc nào cũng ở bên anh. Em đă lại cười anh lăng-mạn. Nhưng em thấy không, chuyến đi này đă là một thử-nghiệm, và nó chứng-thực mộng ước cũng như ư muốn của anh. Anh có thể đi một ḿnh, ngao-du đây đó, với em ở bên.

Giờ đây bước chân hải-hồ đă thực sự bắt đầu, và em liệu đó, nếu không t́m cách giữ chân anh lại, th́ anh sẽ đi măi đi hoài cho mà xem. Và những lá thư từ khắp nẻo trên con đường cái quan của quê-hương sẽ tới tấp bay tới em. Và những bài thơ t́nh ngọt như mía, thơm như cốm, xanh như mây trời cứ ngào ngạt trổ bông trên miền đất lạ…

 

Buổi sáng đă khá trễ. Ánh nắng qua cửa sổ phía trước đă rọi xiên xuống từ phía gần đỉnh đầu. Đă đến lúc phải giă-từ.

Thanh thu dọn đồ đạc rất mau. Chẳng có ǵ nhiều. Mấy bữa qua chàng cũng đă chẳng có dịp tắm biển đến một lần. Đồ đạc của chàng xếp gọn trong một cái túi xách nhỏ. Chàng cầm túi lên, bước ra phía cửa pḥng, quay lại nh́n lần chót căn pḥng kỷ-niệm của cặp t́nh-nhân “Phi+Vân” tuyệt-vời, nh́n cái bàn gần tủ đầu giường khắc ghi ḍng chữ ân-t́nh nồng mặn và tươi mát của họ, như để thu hết h́nh ảnh nên thơ của một trời kỷ-niệm mong manh.

 

Chàng xuống pḥng quản-lư, trả tiền và ch́a khóa pḥng, rồi túi xách vắt trên vai, lững thững bước ra đường dọc bờ biển, nh́n ra đại-dương. Nắng thật sáng, và sóng biển chưa lớn. Thành-phố vẫn vắng vẻ tĩnh-mịch, con đường nhựa đen bóng khua rộn ră dưới gót chân chàng và trong nhịp bước của một con ngựa già đang kéo một chiếc xe thổ-mộ hiếm hoi chậm chạp lăn bánh về phía chân núi.

 

Bến xe đ̣ gần chợ thưa khách, nhưng chuyến xe đầu tiên về thành-phố đang sửa soạn nổ máy. Thanh bước lên xe, t́m một chỗ ngồi về hướng biển, mắt lơ đăng nh́n hành-khách lần lượt bước lên xe và t́m vào các hàng ghế hai bên. Dưới đường, dọc hai bên thành xe, đám trẻ con bán quà bánh rao hàng ơi ới. Mười lăm phút sau, xe đầy người, bắt đầu nổ máy và từ từ lăn bánh. Nhà cửa ven đường nối tiếp lùi qua trước mặt Thanh, như những cánh tay vẫy chào.

 

Nửa giờ sau, xe đă vượt qua cầu Cỏ May, và đang hướng về phía Bà-Rịa. Thanh đảo mắt nh́n xung quanh. Một vùng nước ngập bao la với những cây bần trơ trụi h́nh-thù kỳ- quái vươn lên khỏi mặt nước. Núi Ông Trịnh sừng sững phía xa.

 

Xe lao vun vút. Chỉ hai giờ nữa thôi, chàng sẽ lại thấy Sàig̣n, nơi Xuân đang chờ đợi chàng. Tất-nhiên chàng sẽ có quà cho nàng, món quà đặc-sản tiêu-biểu của miền biển. Nhưng món quà đáng giá nhất, những ḍng nhật-kư rời rạc, đứt quăng nhưng ắp đầy cảm-xúc của chàng, th́ chàng lại chưa thể cho nàng xem ngay được. Chúng sẽ vẫn phải tạm thời mang dáng nét bí mật của những lá thư không gửi. Bởi v́ chúng chứa đựng nhiều mộng-tưởng hơn là hiện-thực, và chàng sợ nàng sẽ ngạc nhiên, bối rối, rồi ngượng đến đỏ mặt lên v́ một vài ư nghĩ táo bạo mà chàng đă dạn-dĩ ghi lại trên giấy. Nàng c̣n quá ngây thơ trong trắng và e lệ thẹn thùng để có thể đọc những ḍng chữ đó. Những ḍng chữ nồng-nàn say đắm của một người con trai không hề chịu chấp nhận một câu-thúc nào ràng buộc không cho chàng bộc-lộ một cách trung-thực nhất tất cả cái nhiệt-thành đang thiêu đốt tâm-hồn chàng, khơi lên từ ánh lửa ngát xanh trong đôi mắt một người con gái tuyệt vời, “Phi+Vân” mộng-tưởng của trái tim chàng ngây dại.

-----------------------------------------

* trích trong tuyển tập truyện ngắn “HẠNH NGỘ MONG MANH”

xuất bản tại Hoa Kỳ năm 2004.