Trân trọng giới thiệu cùng độc giả một số bài trong chùm thơ Lê Miên Khương.
TRÒ CHUYỆN VỚI DÒNG SÔNG
Không biết dòng sông khởi từ đâu
Qua bao thạch động xuyên rừng sâu
Lên ghềnh xuống thác sông bươn bã
Nắng ngàn gió lũng buồn đơn côi
Sông tải trầm luân ra biển khơi
Phù sa từng hạt vun đắp đời
Nương dâu óng ả thơm là lụa
Rực rỡ tà bay ửng góc trời
Sông xinh như em, tuổi đôi mươi
Hương như hoa bưởi đẹp nụ cười
Sông vuốt xoa linh hồn ai héo
Làm mát đời khô lắm tủi hờn
Dòng sông quê hương chảy lững lờ
Qua bao năm tháng vẫn trong mơ
Nhớ cát phủ bờ triền sông mịn
Con thuyền êm ả lưới giăng tơ
Anh đi xa vẫn có dòng sông
Để nghe sóng nhỏ vỗ trong lòng
Để ghi thương nhớ vào tâm tưởng
Câu hát mẹ ru à ơi thuở xưa
Em dịu hiền như sông quê hương
Tưới mãi hồn anh mang nhớ thương
Đi đâu em cũng là sóng vỗ
Mạn thuyền anh trăm năm em ru
Những lúc xa em anh nằm mơ
Mơ nghe sóng vỗ nhẹ vào bờ
Rì rào gió nói em là sóng
Con sông quê hương. Em là sông.
tháng 4 / 2007
SÂN GA CHIỀU LỘNG GIÓ
Gặp em trên sân ga chiều lộng gió
Tóc em bay lồng lộng giữa trời mây
Em có nghe bão phương xa về tới
Xao xuyến lòng anh trong buổi chiều nay
Em về đâu ngoại ô nào xa vắng
Có nghe gió gào biển động triều dâng
Thuyền anh bé nhỏ tròng trành con sóng
Muốn đưa em về sao chống được cuồng phong
Tóc cuộn mây vươn gió lùa thân áo
Đừng vội lên tàu, nán đợi trên ga !
Để hương hoa châu ngọc trải quanh mình
Cho anh đón bão. Lòng cố…lặng thinh !
Em, người con gái mang hai dòng máu
Vóc thong dong khỏe mạnh của người Âu
Dáng duyên hiền dịu miền trời Đông Á
Ngọc phách long lanh tỏa sáng thân châu
Bên quê nhà cũng đang mùa biển động
Từng ngày nóng lạnh áp suất thấp cao
Cơn bão này mang tên gì, số mấy ?
Hãy mang tên em cho gió đến trời sao !
Ngày mai cơn bão nỗi sẽ ngừng im
Trời trong bích ngọc gió thôi thỏ thẻ
Em gieo luồn gió vào anh rất…nhẹ
Nhưng bão trong anh sẽ thổi tháng ngày
Bao giờ gặp lại, hỡi chiều giông bão ?
Cho anh gọi em qua ngọn gió vu vơ
Kim cương kết hạt một tòa Âu Á
Chiều nay có em gieo bão trong thơ
tháng 12 / 2006
MÙA THU CỦA ANH
Một sáng mùa thu, đứng bên hàng dậu trà nhà em, anh thấp thoáng nhìn em không dám gọi. Chỉ thấy em đi qua đi lại nhẹ nhàng dưới giàn hoa thiên lý. Mùi hoa tinh khiết dịu dàng tỏa thơm cả một vùng trời, gọi bướm ong về hút nhụy, đem hương dâng cho đời tươi đẹp.
Nhà em ở cạnh con sông, có dậu trà xanh để anh đứng đó gieo lòng theo gió cuộn. Làm sao em biết được tiếng gọi của tim anh ?
Một chiều mùa thu, đứng dưới bóng hàng cau, anh thấy em soi gương chải tóc. Tóc em mượt mà, bồng bềnh như mây đang trôi trên bầu trời. Anh muốn cài lên tóc em một nài hoa hướng dương, như để níu kéo mặt trời không cho lặn xuống cuối chân trời bên kia triền núi.
Nhà em ở cạnh con sông, có hàng cau cao vút để anh đứng đó dâng hồn theo mây trôi. Làm sao em hiểu được tiếng thổn thức của lòng anh ?
Một tối mùa thu, đứng bên hàng hoa râm bụt, anh thấy em thong gót trên bờ sông quê mình. Ánh trăng rằm soi từng bước em đi. Giọng em hát lên, như nói chuyện với các vì tinh tú trên cao xa đang chiêm ngưỡng em. Những con đom đóm như bị em thu hút, bay vờn quanh chân em, soi đường cho em đi vì chúng sợ ánh trăng cô liêu không đủ sáng.
Nhà em ở cạnh con sông, có hàng râm bụt đỏ để anh đứng đó dâng lời ước nguyện cho trăng sao. Làm sao em biết được có một người đang khóc dưới bóng trăng ?
ĐỜI LUÂN HÓA
Ngày anh ra đi
Với giã từ đớn đau
Như con tằm đã no lá dâu
Em chui nhốt mình trong trái kén
Biệt lập với đời, vào một cõi rất riêng tư
Chờ anh
Một thời làm nhộng suy tư nằm trong kén
Chiêm nghiệm đời, em chuyển hóa thời gian
Đợi anh, em quên cả thân nhỏ ngọc ngà
Xiêm y che mình em đã có lụa là
Ngày mai em sẽ là một người đàn bà khác
Ngày anh trở về
Nhộng đã chín muồi trong vỏ kén
Đập vỡ càn khôn tiếp vòng ước hẹn
Xé màn nhung lụa em lại vào đời
Thăng hoa thành nàng bướm đón chào anh
Anh đừng hỏi
Đời luân hóa ngàn năm sau vẫn thế
Mai sáng vẫn hồng chiều vẫn tím không gian
Lá vẫn xanh nước lững thững trường giang
Có niềm vui và nỗi buồn muôn thuở
…Rồi đến phiên em ra đi
Anh sẽ vào chờ
Trong vũ trụ thơ…trái kén !
Lê Miên Khương, tháng 11 / 2008
MẢNH VƯỜN QUÊ HƯƠNG
Ngày tôi trở về
Chỉ có cây bông giấy trước cổng nhà
Chào đón tôi với sắc màu trắng đỏ
Liến thoắng trên cành con chim sâu nho nhỏ
Kêu chiêm chiếp tìm chi ?
Ngày tôi trở về
Cha vẫn lặng câm từ ngày tai ương mạch não
Cây gậy chống trên tay không nâng nỗi một nụ cười
Bỗng thấy cuộc đời như trò chơi trên khung vẽ
Được mất có không khóc cười như con trẻ
hai cảnh đời trái ngược một kiếp phù sinh
Mẹ vẫn hiền hòa như bột sắn mình tinh
Vẫn quét lá vườn chăm lo luống cải non
Chăm chiu góc bếp cời cơm nước cho con
Khơi ngọn lửa nơi chiếc kiềng ba chân đen bụi
Nồi cơm lức nấu lửa rơm ngợp khói
Nước mắt cay từng rơi xuống quảng đời
Bửa cơm thanh đạm rau muống luộc chấm nước tương
“ Con ăn được không con “
Cây dừa cạnh giếng nước ngày xưa tôi chăm sóc
Nay đã đụng tầng trời quả nặng trĩu trên cao
Từ nơi xa tôi về đây tìm chút bình yên
Ngồi dưới bóng cây vú sữa, mãng cầu
Hít thở không khí quê hương những ngày tình tự
Mùi đất ẩm, thoang thoảng hương ngây hoa sứ
Nghe tiếng chim rù rì trên mái lá
Giếng nước trong đã tâm sự những gì với thành đá
Nước đi hoài đá có buồn không ?
Nằm trên võng đu đưa
Nhìn mây bay trên bầu trời mùa mưa xám lựng
Thương mảnh vườn mẹ cha đã dày công gầy dựng
Thương cây sầu riêng mà canh cánh mối sầu chung
Đất nước vẫn còn nhọc nhằn gian khổ truân lung
Không lẽ sau bốn ngàn năm
Những đứa con của Lạc Long Quân và Âu Cơ
vì biển rộng núi cao chưa cùng chia sẻ giấc mơ ?
Gà cùng một mẹ chưa thật sự thương nhau
Gãy cành lá rụng thân cây chưa cảm nhận nỗi đau
Tiếng buồn trong thơ còn dội đến bao giờ ?
NGỠ RẰNG
Ngỡ rằng trao một bài thơ
Sẽ đưa anh đến bến bờ tình yêu
Ngộ ra em dẫu yêu kiều
Vần thơ đâu dễ làm xiêu má hồng
Ngỡ rằng nhờ cánh chim uyên
Mang tầm xuân nụ thuyền quyên mở lòng
Ngộ ra em như dòng sông
Nước trôi mặc nước em không đổi dòng
Ngỡ rằng dâng mảnh trăng trong
Sẽ mang anh đến cõi bồng tà huy
Ngộ ra em dẫu nhu mì
Trăng soi không đủ đường đi nẻo về
Ngỡ rằng ôm đắp bờ đê
Xô ngang con nước em về với anh
Ngộ ra em chim hoàng oanh
Truông ngàn thánh thót bỏ châu thổ buồn
Lê Miên Khương, tháng 5 / 2008
MỜI ANH
Mời anh đi đến biển đông
Nghe trầm luân vỗ gọi rong rêu buồn
Mời anh lên núi thăm nguồn
Vô thường cây mọc, chim muông hót chào
Mời anh ghé chốn lao đao
Bao năm trú ngụ em nào than van
Biết mình số phận đa đoan
Mời anh luôn mãi, ai nào mời em !
Đời em chuổi phận hẩm hiu
Nghe trong tiền kiếp vướng nhiều nợ duyên
Quật khai mộ đá ưu phiền
Vấn tra thượng đế tiên thiên ta bà !
tháng 6 / 2009
MÙA ĐÔNG KHÔNG CÓ EM
Em đi đâu mà tím lạnh dòng sông
Trời trở gió triền nghiêng bờ lau sậy
Đêm đi hoang lỡ sáng mai em thức dậy
Ngỡ một trời hồng chỉ lãng đãng sương rơi
Em về đâu mà chim vỗ cánh chơi vơi
Mưa nhẹ bay có làm em ướt tóc
Ngày anh và em lần đầu biết khóc
Thuở tóc mây trời màu xanh lá cây
Em ở đâu mà mùa đông nắng hanh gầy
Bàn tay lạnh anh đi tìm cát bỏng
Biển vẫn bơ vơ thương từng con sóng
Em đi rồi trầm hương nhớ bủa vây
tháng 12 / 2009