trích từ tập Khi Kẻ Thù Ta Buồn Ngủ,
nxb Giấy Vụn, 2010.
Họ đã gọi tôi đến Nước Thơ
Tặng những “công dân thơ” của "nước thơ"
Một đêm - khuya
một ngày - trưa
họ đã còng tay tôi
đến Nước Thơ
để làm gì: tiếp tay giết những nhà thơ, những nghệ sĩ khác.
Họ nói,
“Đến nhanh lên!
Nếu không,
sẽ hết súng đạn, vì những người xung phong rất nhiều.”
Khi tôi được lôi đến, mọi việc đã trễ.
…
Một đêm – khuya khác
một ngày – trưa lạ
họ đã gọi tôi
đến Nước Thơ
để làm gì: để nhận tiền in thơ và kế hoạch vinh danh trên các báo.
Họ nói,
“Đến nhanh lên!
Nếu không,
sẽ không còn ngân quỹ, vì có rất nhiều hội viên đang chầu chực.”
Tôi không đến, vì mình đâu có giết ai.
…
Một đêm – khuya kia
một ngày – trưa nọ
họ đã dụ tôi
đến Nước Thơ
để làm gì: minh chứng rằng đây là xứ có tự do, dân chủ và nhân quyền.
Họ nói,
“Đến nhanh lên!
Nếu không,
sẽ hết cơ hội, vì bọn quốc tế đã biết hết sự thật.”
Lúc đó tôi đang bị cưỡng chế để lục soát phòng trọ một cách vô cớ.
…
Nay có Nghị quyết chỉ đạo: dù có ở vỉa hè và bốc cứt sống qua ngày
bọn mày phải tin rằng mình đang ở Nước Thơ
phải biết rằng bọn mày đang là nhà thơ
hoặc rất dễ có nguy cơ trở thành nhà thơ…
Hết đường chối, ngay cả khi im lặng:
Tôi chào những người lưu trú
ở Nước Thơ,
bởi đó là xứ sở của
những kẻ cô đơn, nghèo nàn và kỳ quặc
những kẻ đa đoan, trọc phú và vô nhân tính…
Muốn đến Nước Thơ của chúng tôi ư?
Rủi thay,
nếu bạn mang quốc tịch khác
thì không thể nào nhập cảnh
trừ khi –
bạn thật sự là một nhà thơ
hay ít ra, bị quy chụp, bị vu cáo, bị cưỡng bức, bị chỉ định… là nhà thơ.
Ở xứ Thơ, mọi thứ đều Rất Thơ.
Viên đạn lịch sử - F.2
gởi Tuấn Khanh & Trà Đoá
Mấy hôm trước, báo đưa tin, hiện có một vài học sinh phổ thông [khoảng 24 triệu đứa], nói tiếng Việt, được chẩn đoán là bị đạn bắn vào mép tim, dọc sọ và giữa háng.
Những viên đạn đã gỉ sét, gây đau đớn, khiến khó thở…; và đặc biệt, được bay một cách chậm rãi, lạnh lùng từ hơn 30 năm [mà không: hơn 60 năm] trước – và tất nhiên, đã được thông báo, định hướng cẩn thận.
Tất cả lũ trẻ nghe tin tuyên truyền là sẽ được giải phẩu để lấy đạn ra - điều đó giống như một phép màu.
Lũ trẻ sẽ có dịp cảm ơn “thiên tài” của trời phật đã giúp chúng được sống tiếp quãng đời còn lại.
Và đương nhiên rồi, điều đó chỉ có thể diễn ra [và thành hiện thực xã hội…] khi thực sự có những phép màu… Mà những phép màu ấy, phải thoát ra được cảnh tù đày của chính mình.