CuaMachNha

 

Mạch Nha

 

 

CỬA

 

 

 

Tôi / T không xong. V́ cái cửa.

 

Nhà T có cửa trước, cửa sau như đa số nhà cửa Việt Nam. Nhà T có cả cửa hông như rất nhiều nhà ở Việt Nam.

Đằng trước, đằng sau và bên hông đều giáp hàng xóm láng giềng, đương nhiên.

Hàng xóm láng giềng toàn mắt Thánh cả. Tôi bảo thế th́ nhọc ḷng với vải thưa làm quái ǵ! T chụt chụt chụt.

 

Tôi tưởng tôi dịch đúng ba cái chụt đó. Nên tôi tiếp tục phơi phới đến với T bằng đầu không mũ, mắt không kính râm và ngực không xú-chiêng. Có hôm hăng, tôi xăng x́ luôn.

Nhớ chàng em xỏ váy hoa, vườn hoang lộng gió chiều tà lên ngôi.

 

T thót sướng lần đầu phát giác tôi băng ngang đám đông đến với chàng xăng x́ xăng xú.

Luồn tay vào áo, váy tôi, chàng long lanh mắt khoái. Tôi cũng sướng. Sướng v́ thích thú của T. Sướng v́ thơ thới của tấm thân. Tự do. Lồng lộng đích thực. Mát ơi là mát! Lần ấy T hăng tợn. Không thèm tợp cả cái ngụm Minh Mạng Nhất Dạ Bát Ngát ǵ đấy dấu trong kẹt tủ buưp phê. Giải nhất đồng hạng hai ba tua. Ô mê lư! Mế ly! Ồ mê lư! Mê ly đời ta…

 

Đêm chở tôi ra xa lộ ngắm trăng, T phóng xe như  thằng con trai mười tám. Vứt ngửa người  trên cỏ dưới trăng, giang tay dạng chân đón người yêu, ưỡn ngực t́nh ca, sung sướng tột cùng nghe tiếng hát thông thống giữa đồng không mông quạnh. Cảm giác thực sự được giải phóng, không một ánh mắt, ngôn ngữ, cử chỉ nào kềm hăm, tôi bay tít mù tắp. T cũng hát, giọng hát T bao giờ cũng trầm lắng hơn, tự chủ hơn. Tôi yêu những bài T hát, nhưng căm ghét sự tự chủ khi chàng hát. Khi tôi nói với T điều đó, chàng cắn môi cười.

 

-        Em chỉ cần yêu bài hát là anh vui rồi.

 

Nghe T nói vậy, tôi thấy ân hận lỡ lời làm chàng buồn. Chẳng ngờ một điều mà chỉ có thời gian mới làm người ta vỡ ra được: Yêu giọng hát ít nguy hiểm hơn yêu bài hát.

Sức ám ảnh của một bài hát cực kỳ khốc liệt. Giọng hát chỉ gây xao xuyến trong khỏanh khắc hữu hạn. Bài hát có khả năng hủy diệt không chỉ một thời.

 

Two drifters off to see the world, there's such a lot of world to see...

 

T hát ḥai không chán, tôi yêu Moon River từ đó, tin tưởng cùng chàng đời kiếp phiêu lăng vào hạnh phúc, tin tưởng vô số cảnh giới diễm tuyệt  đang đợi chờ bốn bàn chân hân nhiên bước vào, t́nh nhân mở ra cho nhau trọn vẹn linh hồn cùng thể xác.  

 

Thế nên tôi tiếp tục khơi khơi. Không mũ, không kính, không xú, không x́. Không che tôi, không dấu cuộc t́nh. Gặp người già tôi chào. Gặp trẻ em tôi cười. Gặp người làng nhàng tôi bắt chuyện. Tôi yêu cây điệp bát ngát bông và những cái ổ gà nông nông trong ngơ họ. Tôi tuyên bố thế, khi có dịp, với nam phụ lăo ấu láng giềng T. Nhưng bà tổ trưởng tổ dân phố - đại biểu của xóm giềng cạch tôi. Bà từ chối bán nước đá cho tôi dù hôm đó trời nóng 40 độ, trong thùng mốp của bà c̣n già nửa cây đá và tôi (ngoan đột xuất) có mặc xú-chiêng đàng ḥang. Nhưng đứa con nít tham ăn nhất xóm không dám nhận kẹo tôi mời v́ cặp mắt mẹ nó sắc, đủ băm vằm miệng cười tôi ra.

Bà con lối xóm thông suốt tôi là thế, T là thế, tôi với T là thế, là thế… C̣n cây điệp hả? Cành quắp dây điện. Nguy hiểm chết người! Phản ánh rồi, vẫn đang chờ công ty cây xanh giải quyết. C̣n ổ gà hả ? Ngoạm không biết bao nhiêu lốp xe rồi, hất cẳng không biết bao nhiêu nạn nhân rồi. Hai mối âu lo của bà con, tôi bảo tôi yêu! Chả trách người ta quy ḿnh tội khiêu khích!

 

T biết tôi buồn. Ngày bé tôi hỏi T : Khi nào ḿnh biết ḿnh đă lớn ?

 

-        Khi nào biết thở dài.

 

Tôi thở dài dài dài. Chưa bao giờ nghe T công nhận tôi lớn. Chỉ thấy T để ư chuyện cửa nẻo hơn. Có khi biết trước tôi đến chỉ để nói vài câu hay đưa món đồ rồi đi ngay, T cũng lê dép ra kéo cổng, khép cửa. Từ tít cao, tôi xuống lưng chừng. Dáng T lúi húi đẩy chiếc hông đa tôi khuất sâu vô lùm dâm bụt coi hèn hèn thế nào! Nhân dáng ấy tương phản ḥan ṭan với T trên giường.

 

Vào riêng, T vẫn ngon miệng khen tôi thơm, say sưa hít hà. C̣n tôi, đầu óc cứ  vất vưỡng h́nh ảnh người đàn bà ngồi ăn cạnh bàn ḿnh trong quán chiều hôm trước, giữa mâm giận chồng chuyện ǵ đó, bỏ đũa kêu: No ngang!

 

Một ngày cuối thế kỷ trước, tôi đến xin T cho tôi được một lần cùng chàng cửa mở. Tôi nài nỉ T, hứa đứng ngồi ngay ngắn, cử chỉ đoan trang, xưng hô chừng mực và nói chuyện đàng hoàng. Nâng cằm tôi lên, T nói :

 

-        Em sạo sự quá!

 

Vậy là sao? Biết chết liền, nhưng tranh thủ chàng đang say t́nh, tôi tung chân, rút then, mở toang cửa cái. Gió tồng tộc thốc ngay vào nhà. Rầm! Cửa sau đập. Rầm! Cửa hông đập. T nhăn mặt nhúm người, thốt lời quở trách: Mở cửa trước phải ngó cửa sau!

 

Tôi đi.

 

Quá đầu thế kỷ sau về thăm, ngôi nhà vẫn đó, T vẫn đó, chỉ có những cánh cửa vẫn nhất định không chịu mở rộng dù tôi giữ đúng lời hứa đứng ngồi ngay ngắn, cử chỉ đoan trang, xưng hô chừng mực và nói chuyện đàng hoàng.

 

Tất cả không có ǵ thay đổi, chỉ có màu cửa là đă được sơn lại.

 

 

 

Mạch Nha