MachNhaMChuyenXomKen

 

CHUYỆN XÓM KÉN

 

 

Xóm nhơ nhỡ, nằm ở ven đô một thành phố nước Pháp, tên ta là Kén, do ba chung cư  quây lại mà thành. Dân trong xóm đều mang hỗn danh.

 

NHÂN

 

TRỐ : trai tráng, bắp thịt, ngơ ngáo bẩm sinh, không làm ăn, học hành ǵ cả, sáng sáng vâng lời bác sĩ chạy bộ chống cuồng.

KIỄNG : gái nhà lành, đă toan về già từ lâu , độc thân một trăm phần trăm, nhu cầu lai láng, chảnh kinh niên, đang trong giai đoạn ḿnh biết ḿnh muốn ǵ mà chưa biết phải làm sao.

N̉I : nạ ḍng, yêu chồng chứa chan. Kẹt cái, chàng theo nghiệp lái, nay đây mai đó nên hay vắng nhà.

BÀ THẤU : hưu non, tinh như rận.

 

 

T̀NH

 

Không từ bất kỳ buổi sáng nào, kể cả những hôm mưa đá, những ngày nóng trái, Trố chạy. Chuyên cần, cắm đầu cắm cổ. Lộ tŕnh không đổi, quanh quẩn từ xóm ra cầu, ốp lườn ga, bọc quanh chợ, ṿng ṿng vườn hoa.

Ngang qua cô Kiễng, cô Kiễng bịt mũi, chê hẳn bằng lời. Ngang qua bà Thấu, bà Thấu không tặc lưỡi th́ cũng chép miệng. Ngang qua chị Ṇi, chị Ṇi dán cứng mắt vào hai quả mông cao vun vút, núc na núc níc, lắc lắc ủn ủn dưới lớp vải quần giàu chất ny lông, hễ gặp mồ hôi là lại dính ngay vào da. Trông rất dễ lên huyết áp.

Khi chạy, Trố cắp khư khư bên ḿnh một cái gói ǵ đấy, nặng không ra nặng, nhẹ chẳng ra nhẹ. Tay quặp chặt như thể cốt thế. Chớ bỏ ! Chớ buông !

Giữa sáng, người ta thường thấy cậu ngồi thở cạnh bồn nước trong công viên. Ngoan lắm, không bứt lá, bẻ hoa, cũng chẳng  thèm tḥ tay vọc nước bao giờ. Lúc đứng khuềnh khoàng gấu beo, lúc chạy hùng hục chó ngựa mà lúc ngồi th́ là phỗng đá. Ôm bọc cười với bà con cô bác, răng phô ra, sún mẻ lẫn lộn. Và mắt, th́ vậy, trô trố.

Thằng Trố độ này trở chứng. Chạy cả ban đêm ! Phá ! Không cho người ta ngủ !

Cô Kiễng than như thể phiền lắm vào một lần t́nh cờ chạm mặt bà Thấu ở cổng sân chung.

Thế à ? Sao tôi không nghe ? Nó chạy lối mấy giờ ?

Nghĩ bụng bà già nghễnh ngăng, cô Kiễng thở ph́, chán ngán đóng chuyện. Tính cô vẫn thế, ít khi dông dài. Không mặn chuyện không phải v́ ít nói mà v́ không t́m ra ai cùng tần số cả. Cặp mắt cô trong ṛng, người, vật soi vào đến phải giật thót tim với hiện h́nh ḿnh trong ấy. Môi thiếu máu, mỏng vén lại ưa bặm. Lúc nào (cực kỳ hiếm hoi) cô cười hết công suất th́ răng mới lộ ra. Khít khao, bé tí, nhọn hoắc. Thường ngày lạnh lùng, chuyện người không hỏi, chuyện ḿnh miễn khai, thế mà hôm vợ chồng chị Ṇi mừng anh chồng vưà được tăng lương, mở tiệc mời láng giềng, nhân thể khui mấy chai vang đầu mùa, cô Kiễng rượu vào lời ra, cao hứng xào toàn chuyện pḥng the. Kiểu này thế này, kiểu nọ thế nọ, thế nào mới thống, thế nào mới khoái…Anh Ṇi cứ là tṛn xoe mắt, hết thật thế à lại cô ấy à. Từ đó, gặp ai anh cũng cải chính hộ : Đừng tưởng gái già khô khan nhá, thời mới ra ràng, cũng rung rinh giường chiếu như ai.

Nhưng thời ấy là thời cô vừa xong tú tài, được hai vị thân sinh vốn cùng là nhà giáo tiểu học khắt khe có tiếng nơi tỉnh lẻ thả lỏng một tí sau hành tŕnh mười hai năm miệt mài sách vở để lại chuẩn bị tiếp tục chuyên chú vào đại học.

Vi vút chưa được bao nhiêu đă phải chôn cất tḥm thèm, khăn gói lên thủ đô học tiếp, dưới sự giám sát gắt gao gấp bội của bà cô ruột độc thân, không vui tính.

Ra trường, cô Kiễng lao đầu t́m việc. Có việc làm ổn định rồi cô chí thú tậu nhà, sắm xe. Con nhà căn cơ, nề nếp là vậy. Làm ǵ cũng phải thật nghiêm túc, đâu ra đó. Cầu toàn măi đâm quen, cô bắt ne bắt nét người dưng đă đành, có lúc quay ngược lại sửa lưng chính những người đă sinh thành, đào tạo và huấn luyện ra cái tính khó đăm đăm ấy. Cô lại rất công bằng, thường xuyên kiểm thảo bản thân, không cho phép ḿnh sơ xẩy bất cứ điều ǵ, không chấp nhận thất thoát.  Đàn bà cạch cô. Đàn ông muôn phần hăi ngại. Quá bốn chục, cô vẫn thui thủi một ḿnh. Ban ngày ban mặt tỏ ra độc lập - tự do - hạnh phúc. Đêm về, chỉ có chăn gối mới rành rẽ những xoay sở đầy vất vả với tâm t́nh và mộng mị.

Bà Thấu bảo chị Ṇi « Ít ra nó cũng không nháy nhó anh nhà » khi chị này than « Gái già đố kỵ gớm, thấy tôi chồng con súng sính, nó cứ lườm nguưt măi. »

Chị Ṇi cười khẩy :  « Nháy nhó hả, thằng chồng tôi có ham hố cách mấy cũng chả dại rớ vào. Thà đi chơi gái ! Muốn trẻ, đầy dẫy. Muốn đẹp, không thiếu. Muốn sung, có thừa. Muốn điệu, đủ kiểu. Và trên hết, xong rồi chỉ việc trả tiền rồi ôm vốn về với vợ. »

Đối thoại như thế, cho nên chị Ṇi đă phải hả một tiếng lớn động trời khi bà Thấu thuật rằng Cô Kiễng khoe đang được yêu.

- Bác đừng bảo là chính thằng chồng tôi mê nó nhá !

- A, ra chị cũng thiếu tự tin đấy nhỉ ! Nhưng đừng lo !

- Ồ, thế th́ ai ? Chẳng lẽ… thằng Trố ?

- Thằng ấy th́ biết ǵ !

- Không biết ǵ mới yêu được chứ lị.

- Không, nó chỉ lo chạy thôi.

- Thế ai ? Ngơ này quanh đi quẩn lại chỉ từng ấy mày râu khả dĩ, tôi chả nghĩ ra thằng cha nào lại có thể kém khôn đến thế.

Đó là một người mới xuất hiện. Không phải cư dân địa phương. Theo như cô Kiễng tâm sự với bà Thấu th́ mới độ tháng nay thôi, sáng sáng si t́nh chong đèn từ dưới đường nhóng lên tận lầu bảy ngắm cô thay áo.

- Thảo nào ! Thằng chồng tôi tuần trước tạt về có hai ba hôm cũng nhận thấy gái già độ này động rộn, phơi cả đồ lót ra lan can. Mút, reng cứ là phần phật. Tương hẳn đỏ.  

Hơi trai chỉ mới phảng phất xa xa thế thôi đă biến hóa một cách đáng ngạc nhiên khí sắc cô Kiễng. Đột nhiên miệng nhoẻn rỡ ràng. Đột nhiên mắt nhom ấm áp.  

- Mai chị đi coi với tôi không ? Bà Thấu rủ rê chị Ṇi.

- Coi mặt thằng Roméo hả ? Th́ đi. 

- Phải dậy sớm đấy. Chắc cỡ sáu rưỡi là mở màn v́ con Julliette đi làm sớm lắm, chưa đến bảy giờ đă ra khỏi nhà rồi.

- Được thôi. Tuần này chồng con tôi đều vắng nhà cả. Tôi đi vo ve với bác.  

- Nhưng này, lạ nhỉ, nếu cứ đúng như lời cô ấy tả th́ cái nhà ngó lên cửa sổ pḥng ngủ hướng ra lộ chính của cô ấy chính thuộc dăy hộ trước giờ vẫn bỏ không cơ mà. 

- Dăy hộ bao diêm trong khuôn viên tường vàng cổng xanh ấy à ? H́nh như có người thuê rồi. Mấy tuần trước, tôi thấy cam nhông tải đến bao nhiêu là rương ḥm.

Hai người đàn bà quan tâm quá mức đến hạnh phúc của người khác dầm sương đi t́m hiểu thực tế và đă ngay lập tức nhận chân kẻ si t́nh.

Chàng lưng dài vai rộng, tóc mái sóng lượn, ngồi nghiêng nghiêng sát cửa sổ văn pḥng, mặt hướng đúng lên phía cửa sổ pḥng ngủ cô Kiễng. Trông xa sừng sững, oai phong. Nh́n gần nét nào ra nét đó, linh hoạt, sắc sảo.

Ṭ ṃ như bà Thấu, táo tợn như chị Ṇi làm sao mà không cố xáp lại gần, nh́n cho tận, thấy cho tường.

Hiện cảnh ngổn ngang. Đứng, ngồi bên trong cỡ năm sáu chàng như thế. Ưỡn, khoanh, co, duỗi, anh đứng dọc, anh ngồi ngang, lại có anh chỏng chơ giữa sàn. Bằng gỗ như người t́nh si Roméo có, bằng sắt có, bằng nhựa cũng có. Th́ ra cái người vừa thuê khu nhà này hành nghề may mặc, chuyên trị veston, dùng nhà làm xưởng, chứa toàn ma-nơ-canh trai.

- Nó biết thừa mà phỉnh bác đấy thôi, chị Ṇi nói, nước mắt són đầy hai khóe sau trận cười gập bụng.

- Chắc không đâu. Trông cô ấy chân thành lắm.

- Róc như nó có đâu lại dấm dớ đến độ cách nhà có vài mươi thước, không bước qua nh́n thử xem cái thằng nghía ḿnh nó như thế nào !

Bà Thấu đă thôi cười. Bà không tin cô Kiễng lơ mơ. Trước giờ cô chẳng được ḷng bà ǵ cho cam, nhưng đem cái khám phá sáng nay so với vẻ mặt hoan hỉ của cô gái khi khoe với bà niềm vui đang được ái mộ khiến bà động ḷng.

- Chắc cô ấy không dám.

- Ư bác nói nó nhát nết ? Thôi đi, hôm nọ bác không nghe nó rêu rao thế nào trên chiếu rượu về khoản đàn ông sao ?

- Không dám chẳng phải v́ cả thẹn. Chắc cũng không v́ tự cao ǵ nữa đâu. Tôi nghĩ, cô ấy sợ…

- Sợ ? Sợ ǵ ? Sợ ai ?

- Sợ đó chỉ là ảo giác, chớp mắt một cái sẽ tan biến đi… Sợ tiếp cận rồi sẽ vỡ mộng ta, tan mộng người, mất cả yêu…

- Ồ, thế th́ tôi phải nói cho nó biết để nó thôi mớ ngủ.

- Đừng! Tội!   

Chị Ṇi im. Chị đột ngột ngưng tranh luận với bà Thấu. Trố vừa chạy ngang. Mùi mồ hôi này, chị chưa có dịp chính thức hít hà nhưng mũi đă quen lắm. Oi đực. Mông giục đùi, đùi thúc vế hùng hục xông tới phía trước. Chiến tướng, ôi chiến tướng ! Chị Ṇi trông thấy thú quá, há hốc mồm, vô tư chiêm ngưỡng . Mặc kệ bà Thấu thúc cùi chỏ Này ! Này !, chị cứ tủm ta tủm tỉm. Trố quẹo mất hút rồi, chị vẫn chưa khép miệng. Lúc sau c̣n dặm thêm : Chả biết nó có giặt quần thường không…   

 

ooOoo

 

Chuyện xóm Kén cũng chẳng có ǵ để kể nếu cô Kiễng vẫn chỉ riêng tư sung sướng với si nhân bên đường, chị Ṇi vẫn vui vẻ vừa hưởùng của chồng vừa tiếc của người, bà Thấu vẫn chắp tay sau đít chiều chiều bách bộ và Trố vẫn chăm chăm bồng gói chạy trị liệu.

Vào một buổi sáng cuối đông, khi tất cả mọi chuyến tàu các ngă đều bị hủy bỏ hoặc đ́nh trệ vô hạn định v́ sự bất đồng ư kiến của một số cán bộ công nhân viên đối với chính sách mới của chính phủ liên quan đến chế độ hưu trí khiến cho ḷng dân nặng trĩu, mặt dân thiu ỉu, cô Kiễng kinh ngạc trước sự xuất hiện của một người mà không chỉ riêng cô cho là hiện tượng.

Chuyến tàu cứu khổ cứu nạn tiến vào sân ga từ xa đă khiến nhiều cái mông mừng rỡ bật phắt dậy sau mấy tiếng đồng hồ mỏi ṃn trên băng ghế. Tàu đến rồi tàu sẽ đi đâu ? Chẳng một ḍng chữ nào thèm nhấp nháy trên màn ảnh điện tử thời gian biểu, chẳng một giọng nói nào thèm e hèm thông báo qua loa phóng thanh. Nhân viên trực ga cũng theo đồng nghiệp lái đ́nh công luôn rồi. Hành khách náo loạn. Có người chưa biết tàu sẽ đi tiếp tới đâu cũng leo lên đại. Có người chân trên chân dưới, cố nhoài vào hỏi thăm tin tức qua những vị đă ngồi sẵn trong toa. Có người ngơ ngác nh́n ngược nh́n xuôi hi vọng đón bắt được chút thông tin.

Cô Kiễng phồng má bất măn. Mặt tiền cô trông giống cái bánh phồng tôm chiên trong dầu nguội, muốn nở nở không ra, chai tóp cũng không chai tóp hẳn, cứ x́ x́ xọp xọp, chỗ lồi chỗ lẹm. Há miệng chưởi đổng vài tiếng cho hả giận, cô cũng muốn làm, ngặt giáo dục gia đ́nh không cho phép. Mà không chưởi th́ bụng ức dạ ách. Đang chưa biết phải làm sao, cô giật ḿnh thấy từ toa đầu, một dị nhân oai vệ bước xuống. Mông mâm, vú gánh, bụng bồ. Tay chân vung vẩy, vừa đổ bộ dọc theo thân tàu vừa ngoác miệng rao lớn : Tàu chạy về hướng nam, có ghé ga cái. Trạm tới là Phố Vua !

Tiếng rao nhiều hơi, phi pha phi phô phụt ra từ một cái miệng ít răng dễ làm người nghe nhột lỗ tai. Đă thế lại c̣n :  điệu  bộ gà tồ, tóc tai tổ quạ, áo quần cháo ḷng. Ấn tượng tức khắc.

Hiện tượng, rất hồn nhiên, hăng hái tiến tới phía trước, mắt nh́n thẳng, ánh nghiêm túc, giọng nóng sốt.

Tin tôi đi, bà con cô bác ơi. Chính nhân viên trạm trước thông báo như vậy đó. Tàu chạy về hướng nam, có ghé ga cái. Trạm tới là Phố Vua ! Chú ư, chú ư ! Loa loa, loa loa ! Tàu có ghé ga cái. Trạm tới là Phố Vua !

Khi cô Loa đi ngang qua cô Kiễng, tàu tu tu rúc một hơi dài báo sắp đóng cửa chạy tiếp, và cô Kiễng, mũi hinh hinh, miệng lầm bầm gớm ghĩnh, con này không tắm mà chân th́ đă vội xọc ngay vào toa. Đằng nào cũng phải đến cho bằng được ga chính rồi mới tính đường binh tiếp.

Đa số khách đi tàu khi ấy đều có phản ứng tương tự cô Kiễng. Họ gớm dợn h́nh thức của cô Loa nhưng họ không có một nguồn tin nào khác, đành tin cô, leo lên xe. Chẳng ai có thời giờ mà cũng chẳng ai màng cảm ơn cái của ngợm. Trừ một người. Người này không đi tàu. Tàu chạy khuất, ga vơi vắng rồi, người ấy mới thoăn thoắt bấu cột sắt, từ ngoài đường leo hẳn vào sân ga, nhảy đánh đoạch ngay trước mặt cô Loa, cười toe toét : Cám ơn cám ơn !

Chiều đông ấy, xóm Kén lẳng lặng đón một nàng dâu. Ngày hôm sau, ga nhà và các ga lân cận xuất hiện đôi nam nữ đi gơ mơ rao tin miễn phí, giúp bà con cô bác trong giai đoạn đ́nh công đầy khó khăn, căng thẳng.

 

ooOoo

 

Có những người trong đời không nên gặp nhau bởi khí chất bất ḥa, chưa cần mở miệng, chỉ nhác trông đă cảm thấy trăm con sâu ngứa khua nội tạng.

Nhưng trong một xóm nhỏ, người có là bao. Cho dù cô Kiễng đi làm rất sớm, lúc chị Ṇi c̣n đang nhểu ke trên mặt gối, và về nhà giấc xế chiều, khi chị đang mắc loay hoay chăn con th́ cái xác xuất đụng mặt nhau giữa ngơ cũng không phải là zê rô.

Và bởi v́ anh chồng chị Ṇi độ này cứ công cán luôn,  mà hễ về đến nhà th́ lại nhong nhóng chạy ra lan can coi gái chưa chồng bên nớ có mua thêm bộ đồ lót nào mới không, và vẫn gật gù khen tửu lượng gái ấy, và vẫn thắc mắc không hiểu giữa lư thuyết với thực hành khác nhau bao xa - trên chính người tuyên thuyết - cái chuyện làm sao cho sướng… khiến chị Ṇi hết sức không bằng ḷng mà chỉ đành ngậm bồ ḥn, cười cắn chỉ, v́ sợ sấn sổ ra, nó bực ḿnh, bê dái đi luôn th́ bỏ đời nhà em, nên máu hờn chị không đun mà bỗng sôi bốc lên khi giáp mặt cái con phải gió giữa ḷng xóm. 

Giận có mất khôn thật. Trong phút bốc đồng, chị Ṇi quên nó cũng đàn bà như ḿnh. Thèm, sướng, khát, đau đủ cả, từng ấy, như nhau, khi được hay không được đàn ông cung ứng.

Chị nực, chị ngứa, chị phải thả sâu ra cho bằng được. Chị khiêu chiến bằng cách oanh tạc dữ dội loạt đạn thù bắn ra từ hai ṇng mắt. Nhả thẳng vào ức đối phương. Cô Kiễng không phải là người dễ dàng bỏ qua những tṛ khiêu khích.

- Chị có vấn đề à ?

- Có mấy cũng chả bằng cô !

- Ủa, tự dưng sao cà khịa ? Chị muốn ǵ ?

- Chung cư đầy đàn ông con nít, làm ơn dẹp giùm đống bùa ngũ sắc nhà cô đi. Có giỏi th́ rước cái thằng bên kia đường về mà trưng ra cho nó ngắm.

- Ồ, th́ ra vậy ! C̣n vấn đề ǵ khác không ?

Hỏi dứt lời, hai con mắt trong suôn suốt của cô Kiễng trợn trừng, chụp trọn đống mặt sưng mày sỉa kia rồi ṣng sọc dọi quật lại vào cặp ngươi kẻ khiêu chiến, khiến chị Ṇi lập tức lúng túng.

Cô Kiễng biết thừa chị Ṇi thuộc ḍng giống già dái non hột, giỏi thói hùng hổ cái mồm, chỉ cần bên ta cứng cựa hơn một tí th́ bên địch thó lại ngay. Biết thế, nhưng không thèm thừa thắng xông lên, cô nhoẻn miệng ban cho đối phương nụ cười độ lượng bất ngờ, chỉ có thể hé nở khi ḷng đang lên hương. Cô vui bởi v́ chị Ṇi vừa tặng cô một cảm giác hết sức dễ chịu. Cô được đánh ghen ! Hơn thế nữa, chị Ṇi nhắc đến người t́nh si, niềm kiêu hănh ngời ngời cô cất giữ trong ḷng một ḿnh không đặng, chỉ mong có dịp chia sẻ với cộng đồng.

Cuộc đụng độ v́ đàn ông con trai tưởng sẽ nổ văng miểng lại bỗng chốc được hóa giải nhờ đàn ông con trai. Cả cô gái già lẫn chị nạ ḍng đều ngưng ngang đôi bàn tay hung tợn, đă rất sẵn sàng lật áo nhau lên khi chị Ṇi buột miệng xộ ra cái anh chàng bên đường khiến cô Kiễng đột ngột xoay hẳn 180 độ, trầm trầm bổng bổng tỏ vẻ cảm thông nỗi khốn khó của người đàn bà thường xuyên chịu cảnh thừa con thiếu chồng.

Sự thỏa măn, dù hoang tưởng, có khả năng ngăn chặn tính tàn ác. Cho nên, cô Kiễng đă tha cho chị Ṇi một lời tố. Rằng th́ là cô biết thừa từ dạo Trố rước Loa về, sáng sáng cặp kè đêm đêm ấp ủ, chị Ṇi ngứa ngáy cùng ḿnh bởi chị không c̣n dịp ra bờ sông ŕnh chàng chạy cuốc khuya nữa.  

Người đàn bà mấy phút trước c̣n hung hung tợn tợn, chợt được an ủi, ḷng chùng ngay xuống. Chị ngậm ngùi ngó ra bờ sông. Trong thoáng bồi hồi, không cầm nổi tiếng thở dài tiếc thương vô hạn những bước chân từng giúp ḿnh tiêu sầu giờ đă im hơi bặt tiếng. Bần thần thương thân, chị ủ ê quay gót về nhà, quên khuấy ba cái lời độc địa lúc năy chực phang xuống đầu cô Kiễng, bổ chẻ bí mật về người t́nh ma-nơ-canh muôn thuở.

 

ooOoo

 

Thật ra cô Kiễng đă ngờ ngợ ngay hôm thứ hai và rơ ràng thân thế người trai hôm thứ ba. Cẩn thận như cô, có đâu lại ngù ngờ đến độ không nắm được lai lịch yếu nhân đời ḿnh.

Tê tái một tẹo, tủi hổ một tẹo, trăn trở một tẹo rồi cô cũng ngủ kḥ.

Trở dậy sáng hôm sau, lối năm sáu giờ, đèn đóm ngọn tỏ ngọn u, tâm thức ù ù cạc cạc, nh́n xuống đường thấy dáng anh ngồi đó, ḷng lại lâng lâng, bất giác tḥ tay giở áo.

Lúc cô khoe với bà Thấu về anh th́ đường t́nh một ḿnh đi đă khá xa. Con đường đó đơn đạo nên yên ả. Cô đi, mê mẩn sa mạc, mặt trời t́nh ái đưa đường dẫn lối, âm thầm vui vầy cùng chú người gỗ bất động, ngồi chờ măi phép tiên thổi cho sức sống.

Có một lần, bà Thấu bắt gặp cô đứng lựa quần tây đàn ông ngoài chợ trời. Lấy làm lạ, bà xáp tới hỏi thăm hỏi nom và toát mồ hôi khi nghe cô khoe : Mua cho ảnh.

- Cái anh bên đường ấy à ?

- Chứ c̣n ai !

Chuyện nghe hết hồn đó, bà Thấu có nhiều tuổi cách mấy cũng không giữ nổi b́nh tĩnh. Bà cười cười từ giă cô Kiễng rồi lật đật đi t́m chị Ṇi, mở đầu tin thời sự bằng điệp khúc đầy thán từ : Quá lẽ con Kiễng ! Con Kiễng quá lẽ ! Quá lẽ ! Quá quá lẽ !

Đêm đó, chị Ṇi chiều chồng hơn bao giờ hết. Chị cảm thấy hạnh phúc vô biên. Chị sờ, chị miết, chị bấu, chị hít. Thịt da thứ thiệt một trăm phần trăm đây. Yêu tận t́nh, yêu nhiệt liệt, bất thường đến nỗi anh chồng phải ré lên. Yên, để cho em yêu, nữa, nữa, nữa cơ… Làm ǵ mà dâm thế ! Chị nhào lên hụp xuống, xiết bóp loạn cuồng. Khổ sở oái oăm của người khiến chị thấy sung sướng của ḿnh được nhân lên ngàn vạn. Nào, hưởng, hưởng, hưởng… Đến lúc anh chồng chịu không nổi nữa, phải cắn mạnh một cái vào chỗ nhược, chị mới lai tỉnh, thả anh ra, cười hí hí và bảo :

- Anh này, cái con Kiễng ấy mà, cơ khổ !

Đêm bị vợ ṿ, tưởng ngày hôm sau anh chồng sẽ lợi dụng thứ bảy ở nhà nghỉ dưỡng sức, ai dè, câu chuyện li ḱ chiêu đăi vào cuối bữa tiệc ái ân thừa mứa của vợ kích thích anh ta nhiều hơn chị Ṇi có thể lường.

Khích động rủ rê nham nhở đi chơi, sai khiến suồng să sổng chuồng. Mồm miệng và tay chân cục mịch cùng giở giói ra một lượt bởi đinh ninh gái già bên nớ thèm trai quá đỗi rồi. Anh đây trai thật , trai xịn, bới vào tận miệng, mời em cứ xơi.

Nhầm to. Chồng chị Ṇi chẳng những không sơ múi ǵ nổi cô Kiễng mà c̣n lănh đủ một tràng mắng mỏ kịch liệt. Toàn những lời xỉ vả cao cấp nhưng cực kỳ dễ hiểu và khó quên khiến anh ta bẽ mặt, đùng đùng nổi giận, lôi tuột chân tướng người t́nh cô Kiễng ra xướng rao giữa thanh thiên bạch nhật. Xong c̣n thả trận cười đắc ư, ha hả ha hả dí theo bước chân cô gái cuống cuồng chạy trốn. Nước mắt cô Kiễng rơi rớt trên hè, khóc cho bức tượng pha lê bấy lâu ấp ủ nâng niu, riêng tư thờ phụng vừa bị người ta đập tan tành giữa chợ.

 

ooOoo

 

Sau biến cố tro bôi trấu trát, cô Kiễng phần căm hận vợ chồng chị Ṇi, phần quá xấu hổ với bà con lối xóm, đang nằm nhà tương kế tựu kế phang lại bên kia một cú cho hả dạ rồi tính đường dọn đi nơi khác th́ chuông cửa reo.

Người đàn ông bằng xương bằng thịt đến t́m cô sau khi tai nghe mắt thấy cuộc phanh phui mảnh vườn cấm không ai khác hơn là chủ nhân xưởng may, người sở hữu đám ma-nơ-canh vô tâm vô tư.

Đây là lần đầu tiên từ khi dọn về xóm, ông t́m đến chào cô láng giềng mà câu chuyện liên can - dù phun ra từ miệng kẻ thất phu, lại rất thuyết phục -  phút chốc làm ông cảm động. Ông t́m đến, gơ cửa, bước vào, và đă nán lại khá lâu trong căn hộ. Lâu, đủ để thay đổi một quyết định, một số phận, một cuộc đời.

Bà Thấu thêm một đêm mất ngủ. Bà nhắm mắt nằm thở. Nhịp mạch không được đều. Chỗ Trố - Loa vẳng tiếng cười nắc nẻ, ngây ngô, cứ như hai đứa con nít đang chơi oảnh tù t́. Đèn nhà chị Ṇi đă tắt từ khuya và bóng tối có âm thanh của nó. Riêng bên cô Kiễng, tiếng động không ngưng cho tới sáng.

 

 

Mạch Nha

12/2003