Mạch Nha
Mẫn chịu giao Dương Hiên vai công chúa với một điều kiện. Chàng nhắn SMS: «Làm cho anh hiểu thế nào là ứ hự đi rồi muốn ǵ cũng được.» Thời gian đó, ai cũng biết Mẫn mang ám ảnh mới, đi đâu chàng cũng t́m dịp ngâm nga hai câu thơ tả chuyện cụ Trứ với cái gánh giữa đồng.
Đọc tin nhắn, Dương Hiên rối ruột. Ừ hử th́ biết, đằng này… Lúc đó cô đang trên đường tới chỗ hẹn. Gă taxi quen khơi chuyện: «Phở 24 bây giờ là nhất cho những người có ca-líp như chị.» Cô thấy câu gă nói có thể triển khai ra đủ để tám* trọn đoạn đường từ cổng xe lửa số mười, quận Phú Nhuận đến Mạc Thị Bưởi, quận Nhất, nơi gă sẽ mở cửa xe tiễn cô bằng nụ cười thỏa măn – gă vẫn nói mỗi khi nhận boa: «Thiệt là ca-líp!». Nhưng hiện thời, chữ ca-líp không xi nhê bằng chữ ứ hự, cô nhất định phải được vai công chúa. Turandot đêm đêm đảo vào mơ phơ phất, lụa gấm xôn xao, châu ngọc rạt rào, mặt hoa da phấn.
- Nè anh tài, ứ hự là ǵ, anh biết không? Không kềm được, Dương Hiên hỏi.
- Là một tiếng ợ đă nư ! Gă đáp ngay, chắc nịch.
Mẫn không đến chỗ hẹn. Dương Hiên gọi phở gà. Trứng non nơn nuột mà nuốt không vô. Gọi, Mẫn không trả lời. Nhắn tin, im lặng. Công chúa ơi, bà làm khổ đời!
Phó đạo diễn đ̣i một thùng Ken*. Sau khi nhận được hàng Dương Hiên cho xe ôm chở tới, gă nhắn tin: «Q. Bar». Cô lên xe ngay, như đi bắt ghen! Tóm được Mẫn, Dương Hiên nắm cổ áo chàng lôi đi xềnh xệch. Mẫn thực ra chưa mang công mắc nợ ǵ để cô được quyền hành xử như thế, nhất là, xưa giờ cô vẫn kính chàng như thầy. Nhưng lúc cô xộc vô góc bar tranh tối tranh sáng đó, chàng đang châu đầu với Diên Hương, và bản năng của một con thú tự biết ḿnh non yếu so với đối thủ xui đẩy cô ra tay lỗ măng. Diên Hương cười nhạt, búng tàn thuốc vào cái huyệt t́nh, ngón tay đánh xuống uy nghi như lệnh chém.
Huyệt t́nh của Diên Hương là cái gạt tàn thuốc làm bằng đá đẽo, đi đâu cũng mang theo bên ḿnh từ mấy chục năm nay. Mẫn chơi ngông, đặt người thợ đá khéo nghề nhất quê Diên Hương đẽo từ một lơi đá ngũ sắc khui ra được từ Ḥn Non Nước làm quà tặng khi nàng đoạt giải nhất giải diễn viên xuất sắc, vai Turandot, hai mươi năm về trước.
Có người hỏi sao lại dùng đá, cứng rắn và lạnh lùng quá cho một người nữ. Mẫn đáp: «Cá tính Turandot, chỉ có đá và Diên Hương bộc lộ được.»
Nhưng tại sao đẽo chuyện kỳ cục? Đàn ông đàn bà trần truồng vờn nhau, cái chỗ hơm giữa hai bụng bốn đùi dùng làm nơi chứa tro! Turandot có đâu dâm dật và điêu tàn đến thế! Mẫn cười. Diên Hương cười. Họ liếc nhau cười. Và như thế coi như giải thích xong.
Không hiểu sao, Mẫn nổi tiếng ngang tàng, đêm nay lại nhũn nhặn để Dương Hiên lôi đi, bỏ Diên Hương lại với cái huyệt t́nh.
- Anh, anh không thể giao bà Hương vai công chúa!
- Sao vậy cà?
- Turandot đang tuổi cập kê, c̣n bà Hương…
Mẫn bẹo cằm Dương Hiên, «Em chưa trả lời tin nhắn của anh!» «Anh đừng làm khó em mà!» Mẫn gỡ tay Dương Hiên, rỉ tai : «Ngày mốt anh họp phân vai.» Turandot từ trong tường khoan thai bước ra, vuốt ŕa quạt lông công dọc ót Dương rồi ẻo lả sà tới ngoẹo đầu lên vai Diên. Mùi hương phấn đâu bỗng phả ngập bar.
Đêm trước ngày Dương Hiên nhận sắc phong, trời sáng trăng. Cô ngủ lúc tàn canh. Giấc mơ chèn nghẹt âm thanh bạo động. Tiếng ễnh ương ang ang hoảng vía, tiếng ếch ộp ôm ốp bớ la, tiếng lọc lạch đuôi trê đuôi lóc, tiếng lúa chín chà nhau xốt xát, tiếng rên dị kỳ nghe như tiếng ợ đặc, có lúc á to như một kẻ bị đâm ngang, lại có lúc hắt ra như hơi thở sau cùng. H́nh ảnh duy nhất trong mộng vẫn là nàng công chúa trâm cài lược giắt, đu tít cung hằng, ngó thẳng xuống hiện trường cô. Dương Hiên đâm đầu ngủ, không kịp lấy thuốc đỏ xức mấy chỗ trầy xước như Mẫn dặn.
Diên Hương nghe Mẫn tuyên bố xong, dí ngón tay lên núm vú người đàn bà đá đẽo, di di, hỏi giọng mát mẻ:
- Nè, ông đạo diễn, hôm qua đi Thủ Đức ngắm c̣ vui không?
Mẫn cắn môi cười nhẹ, đưa giọng ru em: «Con c̣ là c̣ bay lả lả bay la, bay từ là từ bờ Phủ, bay qua là qua cánh đồng. Tuyệt vời, quư vị ạ!»
Chưa ai kịp lên tiếng, Diên Hương x̣e tay quắp đầu người đàn bà đá đẽo, nhắm thẳng mặt Mẫn, chọi tới :
- Điếm! Làm chó ǵ c̣n c̣! C̣ sợ thuốc rầy, bỏ đi từ đời tám hoánh rồi!
Vài tiếng hắng giọng, nhiều người đứng lên, ra ngoài. Dương Hiên nghếch mặt ngó Diên Hương. Mẫn cúi xuống nhặt cái huyệt t́nh. Turandot xiêm y lộng lẫy lướt qua lướt lại giưă không trung, ánh mắt cười cợt vỗ vă kích động, hai cánh mũi phấp phổng hào hứng trên khóe miệng ngoéo cong tàn ác. Diên Hương đứng dậy, chân cẳng lấn bấn, bước tới hốt mớ tro đưa lên mặt hít hít, rồi bất giác thè lưỡi ra liếm. Xong lại mở ṭe loe mười ngón, nhoẻn miệng cười riêng, hệt như đứa con nít nghịch cát trên băi không người. Tàn thuốc lọt qua tay, bay chấp chíu. Dương Hiên kinh hăi, quay qua Mẫn, thấy chàng đưa tay làm cử chỉ c̣n kỳ lạ hơn, nửa đón hớt, nửa xua phẩy cái nhúm nhũn nhuyễn xám x́ tủa tơi tung tíu, môi lếu mếu, má bệu bạo, miệng lẩm bẩm mấy chữ lạ tai, nghe măi mới ra: Bụi lưu cửu.
- Ba ẩn ngữ, cái chết là một.
- Không, nàng ơi, chính là sự sống!
- Hăy nghe đây, câu đố đầu tiên: Giữa đêm đen, bóng màu chao liệng, x̣e hào quang phủ lấp thâm u. Biết là bao, là bao ái từ! Nào ai không ước ao! Nào ai không mong cầu! Bóng biến mất khi b́nh minh tới. Bóng ra đi, đầu kiếp vào tim. Nhật khứ dạ hồi. Kẻ lạ mặt, người mau đoán coi!
- Ta chắc đó là NIỀM HY VỌNG.
Turandot tái mặt, đưa tay ôm bụng, măi không nói thêm được lời nào. Phó đạo diễn cũng tái mặt, gă nhắc: «Lung linh như lửa, lung linh như lửa… »
- Lung linh như lửa, không phải lửa! Khi dậy cuồng, điên sôi, sốt nóng! Khi nguội lạnh như thể tro than. Tàn hơi th́ đông giá. Sân si th́ đốt phá. Tiếng nói nó, một khi run rẩy, ngươi lắng nghe và tắt chiêu dương!
- Cháy và chảy khi mắt nàng nh́n ta, không ǵ khác hơn, công chúa ơi, là MÁU.
Turandot lảo đảo, ngồi phịch xuống thềm, tay vẫn ôm rịt bụng, mắt đảo tṛng. Phó đạo diễn sốt ruột: «Chết cha! Làm ǵ kỳ vậy! Bước xuống chứ! Bước xuống mấy bậc thang dùm anh! Tiếp tục đi em… Băng giá thiêu đốt ngươi… »
- Băng giá thiêu đốt ngươi! Lửa ḷng ngươi chỉ sinh thành băng giá! Vừa tinh bạch lại vừa u mặc! Bởi muốn tặng ngươi tự do mà biến ngươi thành nô lệ. Nhận ngươi làm nô lệ để biến ngươi thành hoàng đế. Băng giá nào đây thiêu đốt ngươi?
- Chính là nàng đó, người yêu ơi!
Turandot đổ gục. Mặt úp, chân co. Hai đùi cố kẹp lại, ngăn ḍng máu bục ra như đê vỡ. Đũng quần sa teng trắng sũng đỏ. Phó đạo diễn ra lệnh kéo màn cấp kỳ. Gă hét ầm:
- Ông Mẫn! Mau gọi ông Mẫn!
Lúc đó, Mẫn đă rời rạp hát. Chàng đang trên đường tới B́nh Hưng Ḥa dự lễ mở cửa mả Diên Hương. Cái huyệt t́nh đựng trong túi vải lát một đập vào sườn đau điếng. Con đường dẫn tới nơi yên nghỉ sau cùng cũng chẳng khác những con đường sống, chập chùng ổ gà chứa đựng nhiều món không báo trước mà đa phần là đá nhọn, gạch vỡ, đinh gỉ, miểng chai và cứt chó. Mẫn đâu thể nào cứ ngó xuống để kịp tránh.
Diên Hương chẳng thèm để lại một chữ. Cái huyệt t́nh không cánh mà tự động bay vào túi Mẫn. Tro tàn và cả mớ đầu lọc, nghe đâu nàng đă nuốt hết vô bụng cùng mấy ống Lexomil.
Cửa mả. Ư nghĩa của việc mở cửa mả là thế nào nhỉ? Nếu tí nữa đây, chàng gơ cọc cọc cọc và hát Oh, my darling, knock three times on the ceiling if you want me* như đă bao lần th́ Diên Hương liệu có ngoái đầu, nháy mắt, vẫy tay, hay thậm chí quay gót, chạy ù lại bá vai , vít cổ, phủ lên mặt chàng trận mưa hôn...
Mẫn không hiểu tại sao trời phải đổ mưa ngay lúc này. Cuộc đời có cần phải shến lè như trong kịch bản không?
Bốn mươi chín ngày sau trận mưa thổ tả khiến chiếc xe phản chủ của Mẫn năm lần bảy lượt nhào xuống ổ gà, hất chàng ngă lăn cù chiêng, đập mặt vào đá sỏi sắc bén, tóc tai bê bết cứt đái hôi thối, Mẫn quẹt que diêm, đốt điếu thuốc tâm lặng đầu tiên. Bốn mươi chín ngày qua, chàng bị đông lạnh. Vũng máu Dương Hiên để lại trên sân khấu, nàng nói, là con chàng. Khi Mẫn đi xem mặt con, th́ nó chỉ c̣n là một giọt khô khắn do người lau chùi sơ ư để sót lại. Chàng ngồi trong bóng tối, sờ giọt máu, hỏi chuyện nó. Chàng bảo nó kể lại cho chàng cảnh tượng mẹ nó sổ nó ra ngoài. Chàng hỏi nguyên do nó không muốn tiếp tục thành h́nh. Tại sao con không muốn làm người? Tại sao con chỉ là giọt máu? Chàng ngồi như thế suốt ba ngày bốn đêm, gần như hóa đá. Phó đạo diễn trong lúc t́m chàng để rủ đi nhậu đă phát giác hiện sự, lay gọi măi chẳng thấy chàng động tịnh, gă hoảng, gọi Dương Hiên đến tiếp cứu. Nàng đến, xổ tóc, ḅ rạp người, thè lưỡi liếm sạch giọt máu. Mẫn bị cái lưỡi tươi rói, mạnh mẽ và linh hoạt của nàng kích động, sực thoát khỏi cơn mê. Về nhà, chàng lên sốt, nằm thẳng cẳng, ngủ li b́. Dương Hiên bận tập tuồng mới, chỉ năm th́ mười họa mới ghé qua sờ trán chàng. Nàng đổ hô chàng v́ luyến Diên Hương mà phát sốt, chứ nào phải v́ nàng hay giọt máu, nên nàng buồn, nàng ít ghé.
Trong mê man, có lần, Mẫn xin xỏ: Mở cửa cho anh vào đi! Dương Hiên tưởng chàng ṿi t́nh, thực thà thỏ thẻ rằng cửa ḿnh nàng chưa lành lặn hẳn sau trận băng huyết. Mẫn lại lăi nhăi trong nửa tỉnh nửa mê: Cho anh vào trong đó với em đi! Em đang làm ǵ trong đó?, nàng mới bán tín bán nghi, hỏi han thêm vài câu, té ra, chàng muốn Diên Hương mở cửa mả cho chàng chui vô trong coi cô đang say sưa tṛ ǵ bên kia thế giới ... Dương Hiên vừa kinh hăi vừa thịnh nộ. Nàng bỏ mặc 39 độ rưỡi hừng hực trên thân thể chàng, đi t́m phó đạo diễn để khóc.
Bờ vai phó đạo diễn ướt chèm nhẹp nước mắt pha mascara cặn gợn hắc ín, nàng vẫn chưa hả, quyết định người phải nh́n, phải nghe, phải ngửi, phải sờ, phải liếm, phải uống nước mắt khổ hận của nàng là Mẫn chứ không phải ai khác, thế là nàng đến đập cửa t́m 39 độ rưỡi.
Như một sự t́nh cờ, bữa đó bốn mươi chín ngày sau trận mưa thổ tả ngăn chân Mẫn đến mở cửa mả người xưa... Tiếng đập cửa mang đầy hơi hướm bạo hành của nàng vang dộng đúng lúc Mẫn quẹt que diêm đốt điếu thuốc đầu tiên bằng tâm nguôi. Nghe tiếng gơ, chàng biết ngay là của ai, lắc đầu ngao ngán, cười. Chàng rít một hơi thuốc cho bơ công châm. Rít thêm một hơi nữa để lấy can đảm đi ra mở cửa cho người mà chàng biết sẽ không bao giờ chịu để chàng chúi lũi trong cơi mộng. Khi núm tàn tro đầu tiên rụng xuống huyệt t́nh, từ lỗ hỏm do hai bụng bốn đùi khoanh thành bỗng mọc lên khối ǵ thoạt đầu nhỏ tí, sau lớn dần, phồng ph́nh, tṛn trĩnh. Mẫn cắm mắt vào đó cho tới khi nó ngưng phát triển. Đưa mặt tới gần. Hỉnh mũi đánh hơi. Nghiêng tai nghe ngóng. Tḥ ngón tay ra sờ thử. Khi hiểu đó là một quả trứng, chàng chết lặng.
Mạch Nha
2006/2007
* Tám : tán dóc - tiếng lóng Sàig̣n thập niên 2000
* Ken : bia Heineken
* Những đoạn chữ in nghiêng được lược dịch từ kịch bản viết cho vở opéra Turandot của Giacomo Puccini.
* Oh, my darling, knock three times on the ceiling if you want me: Ơi nè, anh yêu, có muốn em th́ gơ ba tiếng lên trần nhà nhé! (ca từ bài “Knock Three Times” của Tony Orlando & Dawn)