Nếu không muốn đi hết con đường
Tác giả: Nguyễn Phong Việt
Nếu không muốn đi hết con đường…
Th́ nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu t́nh yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!
Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quăng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hăy thử cắn chặt môi…
Giữa mùa đông đôi khi một cơn băo tuyết c̣n quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại t́m ra một sự b́nh yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của ḿnh…
Nếu không muốn đi hết con đường…
th́ nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt…)
làm ơn đi mà!…
Làm ơn đi…
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ t́m thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực ḿnh khi biết ta đơn độc
nghiệt ngă đến tận cùng…
Không ai muốn ḿnh sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người ḿnh yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa ḿnh trong mất mát
nhưng t́nh yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Làm ơn đi mà…
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm