AnhTuongCuoiThuNHTayNgan

     ẢNH  TƯỢNG  CUỐI  THU

 

Khi anh mệt mỏi leo lên ngọn đồi ở miền Orsay

                                    nghe những chuyến xe lửa hú,

anh dẫm lên lớp lá khô như giấc mộng tàn;

nhớ lại khi xưa em là đồng bằng mỗi ngày anh núi rừng ao ước,

muốn gặp nhau anh cất lời gọi vọng,

em trao tình hoa dại đọng sương;

giờ anh đã mờ xây xa vắng,

ngóng về em tiếng gào còm cõi,

chạm xác xơ mặt cỏ nám u buồn.

 

Khi những chiều anh đáp xe về thành phố

                             và qua vườn Luxembourg,

nhìn pho tượng trần truồng gục đầu ngó đất

lá rụng dày thương nhớ trở vàng thêm.