Tôi tới thăm chú Nguyễn Ḥa vài lần ở Vũng Tàu. (Nghe đâu, giới văn nghệ sỹ thường xưng hô với nhau là “anh-em, chị-em”, tuy nhiên tôi không dám coi ḿnh thuộc giới đó nên tôi vẫn gọi như b́nh thường, cỡ anh gọi anh, cỡ chú gọi chú cho chắc ăn). Theo tôi, Chú Hoà là người đa tài, vừa là “dân” kỹ thuật, kinh doanh và văn chương nữa. Hiện nay chú Ḥa là Tổng giám đốc của Công ty cổ phần phần mềm ITI, Công ty xây dựng Vinh Thái và cũng là một trong những người khởi xướng, xây dựng, phụ trách chính trang web www.vannghesongcuulong.org.
Chú Hoà rất thẳn thắng khi nh́n và nói về một vấn đề, tôi th́ thích như vậy! Nghe chú nói chuyện, theo tôi, kiến thức văn chương chú khá sâu và rộng, tôi th́ thuộc loại lơ tơ mơ nên nghe cũng không nạp được bao nhiêu, tôi rất cảm ơn chú về những nhận xét về thơ! Được biết, Chú cũng làm thơ nhưng rất ít thấy chú đăng lên các web, kể cả website vannghesongcuulong.org do chú phụ trách cũng khó kiếm được bài mà đọc, lâu lắm rồi, từ ngày thành lập web đến nay cũng chỉ có được 2 bài thôi! Nay tôi t́nh cờ sưu tập được đến 10 bài, xin được đăng lại ở đây để bạn đọc có thể dành một vài giây phút lặng yên để đọc qua những vần thơ của tác giả này. (NHĐ)
Một độc giả
Em đă về với mùa xuân
Anh có chín mươi bài thơ
Hết chín mươi bài buồn
Ráng làm một bài thơ thật vui cho người yêu ḿnh đọc
Thơ của anh liệu có đủ màu để vẽ mùa xuân ?
Mùa xuân của anh dường như thiếu màu hồng ( ? )
Anh sẽ mượn chút màu môi em về vẽ lại
Thơ của anh dẫu có xanh xao chút đỉnh
Cũng sẽ hồng lên v́ môi má của em
Một ít má môi em sẽ tặng cho anh ( ? )
Thơ của anh bây giờ như một ngai cung
Ngai cung không người nên ngai cung thật vắng
Có khi nào ngai cung không b́nh lặng (?)
V́ em đă khoan dung về ngự lại nơi này
Thơ của anh khi ấy, đứng rung chuông
Và hoan hỉ báo tin mùa xuân về đến
Cả chim hót, âm thanh và rất nhiều ngọn nến
Sẽ thắp lên để đón một người về
Người ấy về, thơ sẽ biến thành rượu say
Chuốc cho anh tưởng già đời thật ra th́ vụng dại
Uống ngất ngưởng, uống tràn trề... ừ nhỉ !
Em mang về bao nhiêu hũ rượu ? Em thương !
(05.7.1999)
Ở quán Bích Vân
Dẫu ánh sáng có hắt ra ngoài khung kính
Vẫn rất mờ một bóng ai qua
Vẫn rất mờ nên như thể phôi pha
Tụ lại ở một đầu tưởng nhớ
Nếu ánh sáng có hắt ra ngoài h́nh dáng
Cũng nhạt nhoà như thể rất xa
Như thể ấu thơ hoà lẫn tuổi già
Như chính chiều hôm đang về lững thững
Ở Băi cát Băi sau
Vẫn cứ ngồi yên và vẫn cứ lênh đênh
Cùng với biển đêm và lũ c̣ng nho nhỏ
C̣ng tới gần ta mà chả hề e sợ
V́ nghĩ rằng ta và tượng như nhau
Ăn rất khuya ở 35 Thuỳ Vân
Bàn ghế ngó ta rồi ta ngó chúng
Một bữa cơm đă từ những bữa cơm
Đă từ bơ vơ và từ lẳng lặng
Nuốt cả cơm và cả cái lênh đênh
Rượu ngày
(Tặng Vũ phong Lưu )
Cả một đời nhắp hoài ly rượu cạn
Gió phong trần thổi méo cả vành ly
Ta dốc hết giấc mơ vào đáy cốc
Rồi cười lăn xem như chuyện khật khùng.
Cả một đời tự xem là hèn sĩ
Mắng bâng quơ đàn chó lượn quanh thềm
Mà chó má sao cứ nhiều vô kể
Để ta hèn, nay cứ phải hèn thêm.
Thuở cha mẹ cho bát cơm kỳ vọng
Bước vào đời chan cay đắng mà ăn
Mơ nghiệp lớn đi cày từng luống chữ
Có ngờ đâu chữ nghĩa cũng khật khùng
Cả một đời nhắp hoài ly rượu cạn
Tráng sĩ hèn trùm thiên hạ chi nhân
Thủ một lưỡi gươm cùn mài không bén
Chém xó nhà đến chuột cũng cười lăn
Ta là kẻ ngu ngơ. Thôi đành vậy
Nguyện ngu hoài cho trọn kiếp gian truân.
Loay hoay giữa đời
(Tặng một người bạn cũ)
Đọc thư mày sáng nay mà buồn bă
Chữ nghĩa bây giờ sao lại vứt đi
Tao vẫn sống mà như chưa hề sống
Có ǵ đâu cơm áo chỉ bù trừ .
Đừng hỏi ǵ tao tṛ lư tưởng
Sống vất vơ từng bữa đói rồi no
Cái thứ ngày xưa tao mơ tưởng
Biết nói ǵ về thực tế quanh co.
Tao đang sống mà như vừa mới chết
Nghĩ rồi suy : mấy thứ mệt nhoài người
Ta thương ta như thương đời chết tiệt
Khóc phận đời cười phá chuyện nay mai
Thôi mày ạ, cái tṛ đời cũ rích
Nói hoài nhàm như mặt nạ phải mang
Tao vẫn nhớ mày : đồ chết tiệt
Sống là v́ không thể chết thêm lên.
(20.12.2006)
Củi xương
(Tặng một người t́nh)
Hộp màu anh pha hết
Trơ lại chiếc vỏ không
Đời anh, anh thả hết
Chỉ c̣n lại khung xương
Khung xương bán chả được
Rao hoài không ai mua
Dẫu em cần củi đốt
Gặp xương anh đừng mua
V́ xương anh đă rổng
Đốt chả ấm em đâu !?
Đặt tên cho một lá bài
Đă rất nhiều người đặt tên cho những lá bài
Như anh lúc này, xách lên con bài cuối cùng có tên số phận
Vẩn cứ loanh quanh
bấp bênh - phấp phỏng
Vẩn cứ mệt nhoài
Khốn khó - không may
Có phải anh chỉ tin vào số phận đâu em
Mà tin vào đi vạch bằng tay chân rướm máu
Vạch bao nhiêu năm mà đang nghe áo nảo
Vẫn một thời kỳ xe cát biển đông
Thôi ! băn khoăn ǵ lá bài cuối cùng của đời anh
Cứ thản nhiên gọi là lá bài khật khùng cũng được.
Nguyễn Phan Thịnh ! Anh đă ra đi
Nguyễn Phan Thịnh !
Tại sao anh ra đi ?
Sài g̣n sẽ không c̣n một tên làm thơ thơ thẩn
Tại sao những người hiền không thể sống dễ chịu
Không c̣n đêm
Không c̣n ngày
Không c̣n dáng khẳng khiu và tiếng nói th́ thầm
Sài g̣n có khóc thương anh ?
Nguyễn Phan Thịnh !
Anh đă ra đi ?
Trời Sài g̣n đầy mưng mủ
Sài g̣n sẽ không c̣n nghe những câu thơ muộn phiền
Tại sao anh không c̣n ghé lại gửi vội bài thơ làm trong đêm
Không có thơ
Không có anh
Không có tiếng thở dài cuối sân đời mỏi mệt
Sài g̣n có nhớ thương anh ?.
Nguyễn Phan Thịnh !
Lại viết vội tiễn anh
Sài g̣n sẽ mưa
Bao nhiêu người yêu thơ khóc thương anh
Bao nhiêu thiếu nữ ngậm ngùi
Chúng ta kết thúc cuộc đời hay cuộc đời kết thúc chúng ta ?
Như anh tôi chỉ cầu mong được làm người chết không tức tưởi
Yên ḷng đi Nguyễn Phan Thịnh
Hăy yên ḷng !
Lời khuyên một người yêu
Phân trần cũng mệt thôi em
Ngay sông cũng có buồn riêng để buồn
Cứ về với chuyện chồng con
Ai không qua ải trần gian một lần
Cứ cho rằng anh đă quên
Bởi anh cũng vắng từ phiên chợ chiều
Vắng từ một thuở được yêu
Nên chao đọng măi rất nhiều chông chênh
Về đi em, chút lênh phênh
Hong cho khô hết buồn tênh lúc này.
Ngô Hữu Đoàn( 2007.06)
Nguồn: http://ngohuudoan.wordpress.com