ĐỌC THƠ NGUYỄN VIỆN
Những con đường mỗi lúc một hẹp lại
Cho đến khi bít lối
Bờ vực
Tôi lao vào em như lao vào khoảng không san sát
Vực vực
Bờ
Mơ
Không đi
Không về
Không biết
Cơi thu và miền mai dập dồn hạnh thánh
Những con đường mỗi lúc một mờ mịt
Cho đến khi đêm xuống lún xuống
Địa ngục
Tôi lao vào khoảng không như lao vào em suốt kiếp
Biền biệt không
Những chiếc bao cao su đáo bỉ ngạn thành Phật
Tôi hư vô thành quỉ
Em hư vô thành ma
Sao tôi lại buồn đến thế
Không c̣n bất cứ con đường nào khi thức dậy trong mùa xuân này
Tôi không biết phải đâm đầu xuống hay bay lên
Mặt đất này bầu trời này hố thẳm này
Vẫn là em
(NHỮNG CHIẾC BAO CAO SU ĐÁO BỈ NGẠN)
Nguyễn Viện
19.2.2010
Cái vênh vang kiêu ngạo tận cùng của thi sĩ: ĐAU
Cái ngạo nghễ muôn đời của kẻ tự thân rất biết cách quay lại cuối con đường: ĐAU
Quả cầu lửa đầy gai sắc đâm ngập máu tua tủa thẳng đứng thả xuống từ bầu trời?- Bức tường vây mặt đất bốn phía ngập ngụa dao ấn, khoét, đào, lún đâm…?
Những con đường mỗi lúc một hẹp lại
Cho đến khi bít lối
Bờ vực
Gặp tha nhân từ diệt trừ khát vọng- điên rồ và quằn quại như một kẻ khắc kỷ- hành hạ tất cả những ǵ gọi là TA?
Vô ích thôi , hỡi kẻ cầm bút, vô ích tung hê quá khứ nặng trĩu
Những con đường mỗi lúc một mờ mịt
Cho đến khi đêm xuống lún xuống
Địa ngục
cùng ảo vọng tương lai…
Anh luôn luôn bị thít chặt giữa những nỗi đau nhận thức, dù dưới dạng không-thời gian nào: ”mù mịt hay hạn hẹp con đường”-
Và hơn cả: dù-chỉ-bằng-cảm-giác!
Vô ích thôi thi sĩ,
thét gào giữa những niềm mơ
Tôi lao vào em như lao vào khoảng không san sát
Vực vực
Bờ
Mơ
Không đi
Không về
Không biết
Cơi thu và miền mai dập dồn hạnh thánh
Anh là kẻ cuồng tín vừa hành hương về miền đất hứa vừa dùng roi da quất lên tấm lưng trần rớm máu, vừa ngẩng cao đầu ứa nước mắt nh́n trời sao…
Sao có nỗi đau đời trịnh thượng như thế!
ai cho phép anh thổ lộ?
đừng tha thiết…
Sao tôi lại buồn đến thế
Không phải tiếng than của gió buốt vun vút lao trên cánh đồng quạnh hiu lạnh giá, mà là h́nh ảnh người đàn ông lang thang nhặt bóng nắng thấp thoáng giữa những hàng cây cao vút trong thành phố…
Không cô đơn, chẳng mệt nhoài…
đây là một trạng thái tự ngấm.
Khốn khổ cảm giác buông!
Tôi lao vào em như lao vào khoảng không san sát
Vực vực
Bờ
Mơ
Không đi
Không về
Không biết
Cơi thu và miền mai dập dồn hạnh thánh
Không, anh đang bị trói buộc- một niềm đau hạnh phúc đang hành hạ anh- kênh truyền vũ trụ của anh là sự sống, sự sống YÊU đang lẻn đến gần…anh biết?
Ngược đời như thế đấy,
nhưng hoàn toàn hợp lư với những thi nhân nghiêm khắc
lúc mềm ḷng…
Trọn vẹn ĐAU là cảm hứng duy nhất tha thiết t́m để chấp nhận ḿnh.
Dù tiếng thở dài này là tiếng gió Xuân mơn man thổ lộ…
YÊU.
Không c̣n bất cứ con đường nào khi thức dậy trong mùa xuân này
Tôi không biết phải đâm đầu xuống hay bay lên
Mặt đất này bầu trời này hố thẳm này
Vẫn là em
Chúc mừng sự sống trong anh- thi sĩ !
Nguyễn Hồng Nhung
(Bp. 2010.02.21)