GỬI NGUYỄN VIỆN SAU KHI ĐỌC TRUYỆN NGẮN: BỮA ĂN TỐI
MỘT KHÚC THU
(A.Camus: Ngày nay nhà văn không kể lại một câu chuyện, mà tạo ra một thế giới riêng của ḿnh)
Cô ngẫm nghĩ khi đi dọc con đường lá vàng lác đác rơi, lót tầng Thu đầu tiên của năm cho con đường trải dài măi đến tận chân trời xa tắp…
Chân bước, đầu ngẫm nghĩ.( Và linh hồn tôi là những bước chân ), rồi h́nh dung trong chiếc giày bên phải của ḿnh không có ngón chân. Anh đă bằng ḷng cho cô ăn ngón chân của anh hay của chính cô?
Nhưng anh thấy chưa? không có ngón vẫn xỏ giày và lướt trên đường như thường. Thậm chí chân như dính xuống mặt đất. Anh bảo đấy là do sức hút của trái đất
Anh thấy chưa đâu cần ngửi thấy mùi dân tộc tính từ chân? À, không, anh bảo ngoài sức hút của trái đất mỗi miền đất mang một mùi vị. Chỗ em đang lướt mang vị khác chỗ anh ngồi.
Thật à? em vẫn thấy anh đứng cuối đường, mỗi lẫn ngoái cổ lại xem đă đi cách xa anh bao nhiêu lại thấy anh giơ tay vẫy vẫy…Anh bảo em đi tiếp đừng ngoái cổ lại làm ǵ hay vẫy vẫy em nhớ về thăm quê nội nhé?
Ngoái đầu lần nữa thấy không phải những ngón tay anh vẫy vẫy mà là cả bàn tay” như một rừng thu trụi lá”
để cô rùng ḿnh v́ làn gió anh mượn để vả hay tát hay làm ǵ đó bằng bàn tay trụi”nhưng mạnh mẽ như bàn tay gấu ” khiến không gian cuồn cuộn xoáy đến tận đôi chân không ngón của cô những đợt cuồng phong băo tố.
Không, cô không bị cuốn đi, cô vẫn đang lướt trên con đường thu hoe hoe nắng, lá xào xạc ươm vàng in trên bầu trời xa lắc xa lơ, cách xa cái bàn ăn bữa tối của anh nhiều dặm đường lắm lắm…
Và ḷng cô đặc biệt không yên ổn, cô cứ bị ám ảnh măi cái cảm giác Dâng hiến của anh, khi cho phép cô ngốn ngấu ăn thịt anh, từ ngón tay, đến các ngón chân rồi thịt ống chân, thịt đùi, thịt bẹn…Ôi cái nỗi niềm dâng hiến tự nguyện này, bù đắp cho cơn đau không được phép lựa chọn nơi chôn rau cắt rốn hay chăng?
Cô nghẹn thở khi anh bảo: „ linh hồn của chúng ta nằm trong các ngón chân. V́ thế em luôn muốn ra đi và mang theo các ngón chân của anh”
Anh khiến cô hốt hoảng khi nhận ra cơn đói cuồng loạn, hấp hối muốn thay màu cho bầu trời, chuyển Hoàng hôn chậm chạp thành B́nh minh tắp lự của cô: „Em muốn ăn thịt anh cho đến hết.”
„Anh vẫn điềm đạm, em cứ ăn đi.”…Anh biết cô dư thừa nước mắt, và bất kỳ lúc nào tim cũng sẵn ḷng rỏ máu? Trời ơi!
Anh muốn cô đặt lên bàn cân xem cái nào đủ tiêu chuẩn Bất tử: linh hồn có cánh bay đi hay mảnh tă h́nh tam giác từ chiếc khố Chử Đồng Tử quấn Tiên Dung vào cùng một mối?
Cô khúc khích cười, ngẩng cao đầu ngắm bầu trời xanh trong vắt không một gợn mây, ngắm đốm nắng bạc lung linh trượt trên khóm hồng c̣n sót lại đúng một bông hồng vàng xinh tươi, cạnh chùm quả phơn phớt tṛn trịa, và nghe gió cười lớn đuổi theo những cánh chim chấp chới cuối con đường cô đang lướt đi…
„Anh chỉ cười nghĩ đến lúc cái “pín” của ḿnh nằm trong miệng cô. Nhưng anh không thể tưởng tượng được, ngay cả khi cái “pín” đă được nhai nát và nuốt hẳn vào trong bụng cô, anh vẫn c̣n cảm giác về nó. Khởi đầu là một cảm giác cực sướng đi sâu vào từng tận tế bào, tuy rất đau, nhưng liền sau đó là một nỗi mất mát sâu thẳm từ bản thể. Nó biến anh thành một vật thể không xác định.
Quả thật, cô cũng nhận thấy thịt anh trở nên nhạt nhẽo. Cô nói, em không muốn ăn nữa.
Anh cảm thấy có một điều ǵ đó tương hợp và mỹ măn như một nhạc kịch khi hai tay nhạc công cũng vừa kết thúc tác phẩm “Serenade” của Schubert.”
Cô co chân chạy trên con đường thẳng tắp dẫn đến tận chân trời, vừa chạy vừa bắt chước gió cười thật lớn, để gửi về một chân mây xa tắp mù khơi những điều sau đây vừa đến trong óc cô:
Anh có biết tại sao trong các truyện cổ tích các dũng sĩ đều cưỡi đại bàng bay qua biển xuống âm phủ để cứu công chúa, và giữa đường bao giờ lương khô cũng hết, các dũng sĩ bao giờ cũng phải xẻo thịt đùi cho đại bàng ăn để đi đến đích không?
Anh ngồi cạnh cái bàn vừa ăn bữa tối đắc thắng bảo cô: Dễ ợt! Để sau đó chiến thắng quái vật xong rồi, đại bàng lại nhả thịt đùi ra trả cho dũng sĩ…
Cô cướp lời: Để sau đó dũng sĩ c̣n khỏe hơn xưa gấp trăm gấp ngh́n lần…
em sẽ nhả phần Dương thế của anh đă bị em nuốt chửng, để anh mang đôi cánh Ẩn dụ của Sống đến đây đón em đi!
Về cùng nhau thôi anh! Đến ngay cung điện của vua cha làm Lễ cưới!!!
Nguyễn Hồng Nhung
(Budapest. 2010.09.29)
NGUYỄN VIỆN: BỮA ĂN TỐI
Và linh hồn tôi là những bước chân
Cô nói ngón út của anh khi cầm đũa lúc nào cũng chĩa ra như thể ngăn cản người khác cùng ăn với ḿnh. Nhưng em lại có cảm giác ngón út của anh thừa, bởi v́ anh không bao giờ dùng nó trong việc gơ bàn phím. Đồng thời em lại có một cảm giác khác nữa là nó rất ngon. Em muốn cắn nó.
Anh bỏ đôi đũa xuống bàn. Rồi đưa ngón tay út vào miệng cô. Cho em đó, anh nói.
Đầu tiên cô dùng những chiếc răng cửa cắn nhè nhẹ. Cô nói, em thật sự muốn ăn nó.
Anh bảo, tùy em. Anh đă cho em rồi.
Cô giữ bàn tay anh và đưa ngón út phải vào giữa những chiếc răng hàm. Hai hàm răng cô từ từ cắn khít lại. Máu tứa ra. Không một tiếng kêu. Cô bắt đầu nhai. Từng đốt một.
Hết ngón tay út. Có một chút máu tràn ra mép cô. Cô hỏi, em xinh không?
Rất xinh, anh nói.
Ở phía cuối pḥng, cô gái chơi dương cầm dập xuống cả mười ngón một hợp âm trầm.
Cô nói, em chưa hết thèm.
Anh đưa ngón tay út c̣n lại vào miệng cô.
Bây giờ th́ cô không cần phải thử sức chịu đựng của anh nữa. Cô nhai rất nhanh như ăn một cái bánh quế.
Cả hai bàn tay anh chỉ c̣n bốn ngón. Anh bảo, như vầy cũng đủ xài. Lái xe, cầm đũa hay gơ chữ.
Nhưng em muốn ăn hết bàn tay anh th́ sao? Cô hỏi.
Th́ anh sẽ chiều em. Anh nói. Rồi anh đưa bàn tay trái về phía cô. Cô không nhai từng đốt mà từng ngón một nát nhanh trong miệng cô.
Khi anh chàng nhạc sĩ chơi vĩ cầm nhấc cây vĩ ra khỏi mặt đàn th́ cả hai bàn tay anh đều cụt hết các ngón. Cô bảo, nh́n bàn tay anh giống như một rừng thu trụi lá.
Nhưng mạnh mẽ như bàn tay gấu.
Anh nói, bàn tay này chỉ c̣n có thể vả hoặc tát vào một ai đó và nó không thể bấu víu vào bất cứ cái ǵ.
Cô bảo, có khi như thế lại tốt cho anh hơn.
Anh nói, cũng có thể.
Cô nh́n anh và đặt câu hỏi, không biết ngón chân anh có ngon hơn không?
Anh cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn có mùi hôi của giày vớ. Anh bảo.
Cô nói, chắc nó cũng không hôi hơn mùi thịt dê hay thịt chó.
Anh bảo, nếu muốn th́ cứ thử xem. Nói xong anh lột giày ra khỏi chân và đặt bàn chân anh lên đùi cô.
Cô bóp nhẹ bàn chân đó và nói, em không muốn gây sự chú ư của mọi người.
Anh bảo, thế giới này chẳng có ǵ quan trọng, cứ làm những ǵ em muốn.
Thế là, cứ mỗi lần nhấc chân anh lên, cô cắn đứt một ngón và đặt chân anh xuống đùi trở lại, rồi cô nhai từ từ thẩm thấu cái mùi vị của nó. Cô bảo, rất đặc trưng.
Anh hỏi, đặc trưng là sao?
Cô bảo, h́nh như mùi này là dân tộc tính.
Anh cười, dân tộc tính ǵ mấy cái ngón chân.
Cô bảo, em không đùa đâu. Nó giống như có linh hồn và cái mùi của nó kỳ dị lắm. Chắc chắn không phải mùi hôi của giày vớ.
Anh nói, có thể v́ những ngón chân của anh luôn bấu vào đất.
Ok, em nghĩ ra rồi, cô nói, linh hồn của chúng ta nằm trong các ngón chân. V́ thế em luôn muốn ra đi và mang theo các ngón chân của anh.
Anh lại cười, câu này nên để dành cho nghệ sĩ các loại của chúng ta.
Cô bảo, anh không yêu em. Tại sao anh lại để linh hồn anh bay mất?
Anh nói, anh không chắc ḿnh có linh hồn. Nhưng giống như một cái cây, anh có cảm giác rơ rệt là đă bị chặt mất hết rễ.
Cô bảo, chính v́ không c̣n gốc rễ, linh hồn anh đă bay đi. Anh chỉ yêu em bằng thể xác.
Anh hỏi, vậy th́ chính xác, các ngón chân mùi ǵ?
Cô bảo, đó là sự vô hồn.
Anh nói, như thế anh không c̣n thể bám vào đất. Anh sẽ bám vào em.
Cô bảo, không được. Làm sao em lấy chồng?
Ừ nhỉ, anh nói, con gái lấy chồng là hết chuyện.
Tưởng vậy thôi, cô nói, nhưng em không lấy chồng. Em muốn ăn thịt anh cho đến hết.
Anh vẫn điềm đạm, em cứ ăn đi.
Cô tiếp tục cắn bàn chân của anh. Càng lúc khuôn mặt của cô càng trở nên hồng hào rực rỡ hơn.
V́ bàn chân anh to nên khi cô ngoạm từng miếng, bàn chân trông giống như một miếng bánh nham nhở. Cô dùng lưỡi liếm cho máu khỏi chảy xuống đất.
Anh hỏi, có ngon hơn không?
Cô gật đầu. Nó là cái để con người đứng vững, v́ thế thịt nó chắc, vả lại nó nằm gần linh hồn nên cũng có nhiều khí chất. Cô sửa lại, ư em nói là dưỡng chất ấy.
Anh nói, có thể sau khi hai bàn chân anh không c̣n th́ anh cũng sẽ mất hết bản sắc.
Cô bảo, bản sắc chỉ là cái mùi hôi của đất. Em sẽ ăn cái phần ngon nhất sau cùng.
Anh hỏi, em nghĩ cái phần ngon nhất sẽ nằm ở đâu?
Cô hỏi lại, theo anh th́ nó nằm ở đâu?
Anh cười, có thể là cái người ta gọi là “của quí” hay trái tim.
Cô nói, sến – em không nghĩ vậy. Em sẽ ăn đôi mắt của anh sau cùng. Đó cũng là cái cuối cùng để anh thấy việc em đang làm.
Anh bảo, anh sợ rằng đến lúc đó em đă quá no, không thể ăn được nữa.
Th́ anh sẽ có cơ hội được thấy em lâu hơn. Cô nói.
Anh bảo, “thấy” là một khái niệm triết học. Và trong phạm trù đó, anh không biết anh đă “thấy” hay không.
Đừng quan trọng việc đó. Nó không làm cho anh được cứu rỗi hay giác ngộ. Cô nói.
Cô nhạc sĩ chơi dương cầm và anh chơi violon đang song tấu tác phẩm “Ḥn vọng phu” của Lê Thương. Mùi trận mạc đă lan đến hai bắp chân của anh.
Khúc xương dài của ống chân khiến cho cô buộc phải gặm thịt anh một cách khác. Cô nói, khúc xương này cứng không thể nhai được.
Như vậy sẽ có một nguy cơ sau bữa ăn, những khúc xương thừa của anh sẽ bị vất cho chó, hoặc quăng vào thùng rác.
Anh xoay ghế ngồi để cô có thể ôm ngang chân anh đưa lên miệng. Từ vị thế đối diện, bây giờ anh đă sát lại gần cô hơn và hoàn toàn có thể quàng tay qua vai cô. Nhưng thay v́ thế, anh dùng bàn tay của ḿnh như một tấm gương soi và nh́n vào đó. Những đường chỉ tay hằn rơ. Anh không tin số phận. Nhưng anh lại tin có sự tác động không thể giải thích từ bên ngoài vào các quyết định hay kết quả của con người. V́ thế anh không biện giải cho sự hiến tế của ḿnh cho cô, trong bữa ăn tối này.
Cô nói, em phải bẻ chân anh ra từng khúc cho dễ ăn.
Anh gật đầu.
Cô dùng một tay giữ đầu gối, tay kia cô nắm cổ chân anh giật ngược lên. Khúc chân rời khỏi thân thể. Cô bảo, ít ra nh́n vào trông cũng dễ coi hơn. Tuy nhiên, chỉ sau một lần gặm, cô lại nói, một khúc thịt rời của anh có thể gây ra cảm giác lẫn lộn với thịt heo hay thịt ḅ. V́ thế, cô bỏ khúc chân đang ăn dở xuống bàn và tiếp tục ăn theo cách cũ. Cô nói, em luôn muốn biết chắc nó là của anh. Vả lại, em thích nh́n thấy máu anh tứa ra.
Anh bảo, anh thích nh́n thấy em sung sướng.
Ăn đến khúc thịt bẹn, cô nói, thịt ở đây mềm và thơm.
Anh chỉ cười nghĩ đến lúc cái “pín” của ḿnh nằm trong miệng cô. Nhưng anh không thể tưởng tượng được, ngay cả khi cái “pín” đă được nhai nát và nuốt hẳn vào trong bụng cô, anh vẫn c̣n cảm giác về nó. Khởi đầu là một cảm giác cực sướng đi sâu vào từng tận tế bào, tuy rất đau, nhưng liền sau đó là một nỗi mất mát sâu thẳm từ bản thể. Nó biến anh thành một vật thể không xác định.
Quả thật, cô cũng nhận thấy thịt anh trở nên nhạt nhẽo. Cô nói, em không muốn ăn nữa.
Anh cảm thấy có một điều ǵ đó tương hợp và mỹ măn như một nhạc kịch khi hai tay nhạc công cũng vừa kết thúc tác phẩm “Serenade” của Schubert.
25.9.2010