Csáth Géza
IM LẶNG ĐEN
Tôi viết ra đây, thưa bác sĩ, điều cần nói. Về em trai tôi, về cậu bé tóc vàng, mặt mũi hồng hào, có đôi mắt đen láy lúc nào cũng nh́n ra xa xôi. Và về một điều nữa. Về sự im lặng đen.
Em trai tôi đột nhiên lớn bổng.
Tối hôm qua nó vẫn c̣n là một cậu bé lọt thỏm, nhỏ xíu, vui vẻ. Sáng ra nó đă trở thành một anh chàng vạm vỡ. Với các bắp cơ lực lưỡng, mái tóc dày và đôi mắt cháy bỏng độc ác đáng sợ làm sao. Ôi, tim tôi đă đau nhói vào buổi sáng ấy. Tôi biết, tôi đă cảm thấy…rằng im lặng đen đă đến. Trên đôi cánh khiếp hăi của loài dơi.
Trên cái sân nhỏ sạch sẽ của chúng tôi bỗng mọc đầy những bụi hồng dại và cỏ bẩn. Ngói rơi từ mái nhà xuống và tường bóc ra từng mảng.
Và những đêm ghê rợn bắt đầu đến. Lũ em gái khóc ré lên trong giấc mơ của chúng. Cha và mẹ tôi thắp nến lên, nh́n nhau bằng khuôn mặt trống rỗng và mất ngủ. Không ai hiểu cái ǵ đă xảy ra và sẽ xảy ra cái ǵ. Chỉ tôi. Chỉ tôi biết. Tôi biết rằng im lặng đen đă tới.
Richard, gă thanh niên thô thiển phát gớm hôm thứ sáu nhổ một cái cây c̣n non và nướng chậm răi trên ngọn lửa con mèo của Anikó. Con vật nhỏ bé quằn quại đau đớn cho đến khi làn da màu hồng hồng của nó chuyển sang màu nâu.
Chúng tôi đồng thanh khóc nức nở. C̣n Richard cười hô hố bỏ đi.
Đêm hắn đột nhập vào một cửa hàng Do thái và cuỗm tiền từ ngăn kéo. Hắn chạy mất với số tiền và rải xu trên đường. Buổi sáng hắn ngủ quay trên giường khi chúng tôi nh́n thấy ḷng bàn tay hắn bị bắn. Cảnh sát đă bắn thủng. Mẹ tôi quỳ bên cạnh giường và nhẹ nhàng rửa sạch những vết máu. Richard ngủ ngon lành.
Ô! Hắn mới kinh tởm làm sao.
Chúng tôi vây quanh hắn và khóc nức nở cho môt cậu bé tóc vàng có khuôn mặt hồng hào. Và tất cả mọi người cùng run rẩy chờ đợi sự im lặng đen.
Cha tôi một lần hét thất thanh trong sự bất b́nh:
- Richard! đồ giẻ rách, đồ súc vật độc ác, mày đi đi, đừng để chúng tao nh́n thấy mày nữa!
Richard không nói một lời, ăn hết chỗ thịt có trong đĩa. Các em gái của tôi thèm thuồng đứng nh́n thằng anh một ḿnh ăn hết chỗ thức ăn. Bố tôi nh́n mẹ tôi. Đôi mắt họ đẫm lệ. Tôi thấy bố tái nhợt như xác chết, run lẩy bẩy. Ông sợ Richard.
Tôi nhảy bổ ra và đấm vào mặt gă. Hắn đá tôi vào tường và chạy ra khỏi pḥng.
Tôi nằm hâm hấp sốt trong giường. Máu chảy trên đầu chỗ Richard đánh sượt da. Lúc đó hắn trở về. Đêm. Hắn phá cửa cửa chui vào pḥng. Hắn cười khàng khạc giữa đôi mắt tôi và rống lên:
- Tao đă đốt nhà lăo chủ đất, bởi v́ con gái lăo ngủ trong pḥng, trên cái giường trắng như tuyết. Bộ ngực của nó nâng lên hạ xuống. Và cái giường bỗng bắt lửa. Lửa của tao. Đứa con gái tỉnh dậy trong cái giường lửa. Và đôi chân trắng muốt của nó lửa sẽ hôn thành màu nâu đen. Và đầu nó sẽ trọc v́ nó nhiều tóc. Trọc lốc! mày nghe chưa, trọc lốc! Đứa con gái tóc vàng xinh đẹp của lăo chủ đất sẽ trọc lốc.
Mọi người đưa Richard đến bac sĩ. Bác sĩ bảo hắn bị điên.
Tại sao nó lại điên? Tại sao lại đúng là bệnh điên?
Không, ồ, không. Đây chỉ v́ sự im lặng đen. Tôi rất biết.
Chúng tôi đưa hắn vào nhà thương điên. Khi hắn nhận ra những người hộ lư giữ hắn, hắn lao vào họ. Hắn đánh một vài người chảy máu. Thế là người ta trói hắn lại, lấy gậy sắt vừa đánh vừa chửi rủa hắn. Richard nhổ nước bọt đẫm máu ra và hú gào. Ô! mới ghê rợn chứ giọng hú gào khủng khiếp này. Nó tràn ngập bầu khí quyển, bay rất xa đến các miền đất.
Khi chúng tôi cùng bố rời nhà thương điên, tôi nhận ra các ngóc ngách của những toa tàu hỏa đầy ăm ắp giọng rú gào thảm thiết này. Và nếu mi sờ ngón tay đến chỗ nào, mi sẽ nghe thấy tiếng khóc nức nở ẩn nấp xuyên qua ngón tay ấy.
Richard trốn thoát ngay hồi đêm. Hắn lấy gậy sắt đập vỡ cửa kính, rồi nhảy ra đường. Trán hắn xây xát. Nhưng hắn vẫn trở về nhà được. Hắn chạy.
…và theo chân hắn là sự im lặng đen.
B́nh minh, ba giờ sáng. Tôi đă thức dậy khi Richard về. Tôi nghe rơ mồn một tất cả. Hắn trèo qua cổng.
C̣n sự im lặng đen trùm lấy ngôi nhà bé nhỏ của chúng tôi bằng đôi cánh ẩm ướt ghe tởm của nó.
Hoa héo rũ xuống trong vườn. Những người đang ngủ gặp những giấc mơ nặng nề khó chịu. Họ trằn trọc trong giường, nghe thấy những tiếng thở dài đau đớn và đứt đoạn.
Chỉ tôi tỉnh và nghe ngóng.
Richard lặng lẽ rảo bước thật nhanh qua sân. Hắn bước vào căn pḥng trước kia chúng tôi c̣n ngủ chung. Tôi không dám động đậy. Nhưng Richard cũng không thèm quan tâm đến tôi. Hắn lăn đùng ra giường và ngủ.
Rồi sau đó mọi việc diễn ra đúng như sự im lặng đen muốn. Nó đè nặng lên ngực tôi, và chui vào từng giọt máu tôi. Kinh khủng. Tôi muốn chạy trốn nó, nhưng nó đă chui vào giường tôi và th́ thầm kể cho tôi nghe những chuyện rùng rợn khủng khiếp.
Tôi chồm dậy. Tôi đi t́m cuộn dây. Tôi buộc một nút thắt thật chặt rồi rón rén đi đến giường Richard. Tôi cảm thấy những tảng đá nặng trĩu đè xuống óc và vai ḿnh. Đầu gối tôi run bần bật. Tôi lồng sợi dây xuống mái đầu to đầy máu rồi thắt nút.
Tôi nghỉ một chút.
Richard ngủ rất say. Tôi rất biết nếu tỉnh dậy hắn sẽ giết tất cả mọi người, hắn sẽ đấm vào khuôn mặt buồn rười rượi của bố, sẽ nắm tóc kéo lê lũ em gái trên sân. Thế là tôi không lưỡng lự thêm một giây nào nữa. Tôi thắt chặt nút dây thừng bằng tất cả sức lực của ḿnh. Richard ngắc ngoải hấp hối t́m không khí nhưng không tỉnh dậy; rồi hắn hộc lên một tiếng dữ dội đạp mạnh vào thành giường, tấm thân đồ sộ quẫy đạp trong tay tôi một lúc không lâu.
Tôi bống nghe thấy tiếng cười ghê rợn của im lặng đen đột ngột rúc lên. Rồ dại, không ra tiếng. Một sự khủng khiếp lạnh toát tràn ngập.
Tấm thân lạnh ngắt của Richard co lại giữa đôi bàn tay tôi.
Tôi thắp nến.
Trong giường một đứa trẻ mỏng manh đang nằm. Với khuôn mặt đen xám.
Cậu em trai Richard lọt thỏm tóc vàng với khuôn mặt đỏ hồng, cậu bé điên bé bỏng của tôi. Với đôi mắt đen láy nh́n vào vô tận sâu thẳm.
Và im lặng đen- tôi nghe rơ tiếng cười khanh khách của nó.
Tôi ước không bao giờ phải nghe thấy giọng cười khanh khách này nữa v́ nó làm đau nhói từ lưng và đầu tôi, tôi không muốn nh́n thấy đôi mắt đen lay láy dán vào khoảng không vô tận của Richard bé bỏng; bởi nó làm cổ họng tôi tắc nghẹn và tôi không bao giờ ngủ được nữa. Đúng thế, thưa bác sĩ, tôi không thể nào ngủ một cách b́nh thường được nữa.
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hungary
( 2018. február 10.)