Gái ba mươi
„Trai ba mươi tuổi đang xoan
Gái ba mươi tuổi đă toan về già”
Cô đặc biệt nhớ đến câu thơ này, khi bước vào tuổi Băm…
Nhưng cô chả tin tẹo nào.
Bởi mái tóc cô vẫn óng, thân h́nh cô vẫn tṛn trịa với những đường cong cần thiết, và nhất là đôi mắt cô vẫn mở to trong sáng, khi ngước nh́n lên những ṿm cây xanh mướt, lẩn trong bầu trời dịu dàng như một dải lụa.
Nhưng cũng chính v́ sống đến tuổi Băm, cô lờ mờ hiểu ra sự thật của câu ca dao trên. Một sự thật phũ phàng và… không thể yêu được.
Quả thật, gái ba mươi không những chỉ… toan về già.
Mà… thà già quách đi c̣n hơn !
Cô thở dài đánh sượt, khi phát hiện ra chân lư này lúc nghĩ về cuộc đời.
C̣n đâu những giấc mơ về Thần T́nh ái, giương mũi tên bắn thẳng vào tim những cô câu học tṛ, vắt mũi chưa sạch đă đ̣i hẹn ḥ sau những buổi tan trường.
C̣n đâu nỗi niềm ao ước được… nằm thẳng cẳng mà chết, bên cạnh chàng Romeo của đời ḿnh.
Và trời ơi ! Những cơn đau tim dữ dội khi Ta để ư đến Chàng, viết cho Chàng những vần thơ nóng bỏng và tha thiết, tưởng chừng quả đất cũng tan luôn theo nỗi đau thương ấy. Vậy mà Chàng không thèm để ư !
Chàng c̣n mải theo một bóng hồng khác về nhà, để nàng nấu cho ăn món ”xúp cá kiểu Duna” mà dạ dày chàng ưng nhất.
Cô lại thở dài đánh sượt, khi nhớ đến kỷ niệm ”xúp cá”.
Nhưng thôi, cho qua, v́ nghe đâu, sau khi Chàng và cô bạn thân nhất của cô thành hôn, cũng chính v́ món ”xúp cá” này mà họ căi nhau một trận long trời lở đất. Và thần tượng của cô bỏ ra phố ăn cơm bụi với thịt.
Chỉ có điều cô không hiểu : tại sao thuở c̣n thiếu nữ, ai cũng bảo cô đẹp, cô trong sáng như mặt trời, và tài năng như nữ bác học tương lai th́ chả có chàng trai nào để ư đến cô ? Họ chỉ gây ra những vết thương tan nát trong trái tim cô. Những chàng trai cô cho là hào hoa phong nhă nhất, th́ chỉ thích những cô nấu ăn ngon, cười từ sáng đến tối, diện những bộ cánh đắt tiền, hoặc biết hút thuốc lá có bạc hà. C̣n cô, luôn được những anh chàng nhát như thỏ đế, quê ở tận những miền đâu đâu để ư tới. Một lần, có một anh chàng làm cô tức đến nghẹn thở, khi một buổi sáng, cô dậy rơ sớm định chuồn ra khỏi kư túc xá, lên núi chơi, cô suưt đập cánh cửa vào mũi chàng cùng lớp đă đứng đấy tự bao giờ, tay run run giơ bó hoa về phía cô với nụ cười của một em bé ngoan : „Xin chúc mừng ngày sinh nhật của bạn…”
Bởi vậy, phần lớn những ngày thanh xuân của cô đi qua trong cô đơn. Cô học như điên, nhảy từ môn nọ qua môn kia, nghe nhạc các loại, từ cổ điển trở đi, cô đọc sách như ăn trừ bữa. Các chàng trai đánh trống lảng khi cô hỏi họ có thích Stendhal, hay bản giao hưởng số 5 của Beethoven như cô không ?
Thử hỏi có một chàng trai ”b́nh thường” nào lại muốn hứng lấy một con mọt chữ, một nữ bác học nửa mùa, một viện sĩ vô danh như thế ?
Đến bây giờ cô tin là họ có lư ! Khi cô đă qua tuổi ba mươi, có một đứa con, và đă qua một cuộc hôn nhân.
Khi trái tim của cô bắt đầu nguội lạnh dần như chiếc bàn là ít khi có dịp dùng đến.
Và bắt đầu tin vào một câu triết lư lẩm cẩm, của một triết gia lẩm cẩm nào đấy : „T́nh yêu là thứ mà ta đến với nó th́ nó đi, và ta đi th́ nó đến…”
Khi có một nhà văn – chưa già lắm, không hơn sáu chục – quen và tán chuyện với cô nhiều lần trong thư viện, một hôm, sau cơn mưa rào mùa hạ, ông đưa cô về đến tận cổng nhà, và chợt nắm lấy tay cô, nói vội vă :
- Ở em, có tất cả những ǵ người đàn ông mơ ước : sắc đẹp, tuổi trẻ, tài năng…
C̣n cô quay vào nhà, nh́n ḿnh trong gương và tự hỏi. „Thật ư ?”
Rồi đến khi anh hàng xóm luôn t́m ra một cái áo đứt chỉ để nhờ cô khâu lại, mỗi khi vợ vắng nhà, th́ cô trở lại biết cười thầm.
Rồi những lần cả công sở của cô đi nghỉ mát, ai cũng có đôi, người th́ hănh diện v́ vợ, kẻ th́ sung sướng v́ chồng con, cô chợt thấy ḿnh hạnh phúc khi được một ḿnh.
Cô yêu những buổi tối được dắt con đi lang thang dọc bờ biển. Không cần phải nói với ai lời nào, chỉ cần nghe tiếng sóng và hơi thở nhè nhẹ, đều đều của con trai ngủ gục trên vai mẹ.
Trước kia cô chú ư đến Phái mạnh hơn cả bản thân ḿnh, cô làm tất cả để được lọt vào mắt họ, th́ họ h́nh như không hề để ư đến cô.
C̣n giờ đây, cô bắt đầu tự biết yêu bản thân ḿnh, những ư muốn của ḿnh hơn, th́ họ lại cần đến cô hơn bao giờ hết th́ phải..
Có lẽ ở tuổi ba mươi, cô mới bắt đầu hiểu ra điều ấy.
(Trích trong tập : Gái ba mươi, nxb Thanh niên 2003)