HAMVAS BÉLA

                                                         LÁ THƯ THỨ NHẤT

https://theuniversalspectator.files.wordpress.com/2014/04/blood-moon.jpg?w=560

Giờ đây những ngày dài và chậm chờ tôi trong cái im lặng dày đặc, xa xăm và đầy hương vị, những ngày sâu và đơn độc. Giờ đây không c̣n ai, người mà ta khó từ bỏ. Và những ngày không đau đớn, không âm u, trong sạch, gần như một nỗi ngọt ngào chín muồi cứ tiếp tục, để cùng lúc cùng nhau tất cả, những ǵ đời sống quư giá biết cho đi.

Sự trong sáng vô tội con trẻ, nhưng trong nó chứa đựng tri thức. Lửa của tuổi trẻ, nhưng toàn bộ con người bùng cháy. Giấc mộng và tṛ chơi, rượu và t́nh yêu, sức mạnh hoang dă của thanh gươm và tư tưởng, cùng nhau hết thảy, hết thảy, nhưng giờ đây không trong ngây ngất một cách nóng bỏng nữa mà như một nụ cười, cái ta không thể thấy, bởi ta là chính ta.

Chẳng ai bỏ tôi, và tôi cũng chẳng mất ai. Bạn bè? T́nh nhân? Gia đ́nh? Nhà nước?- Tôi im lặng. Và tôi nói với bạn, như thế này là đúng. Như thế này. Tôi im lặng. Bởi vậy tôi không thể là bạn bè, là t́nh nhân. Và tôi cũng không có gia đ́nh, cũng như tôi không có và chưa từng có một nhà nước của tôi.

Tôi im lặng, như bầu trời im lặng, như núi, như biển, như các ngôi sao và những ḥn đá, im lặng như tất cả những ǵ chứa trong nó một tri thức. Bởi v́ tồn tại một quy luật- ai mang đến? Tôi không biết. Quy luật: không nói ra. Không tách CÓ ra khỏi KHÔNG. Không đặt tên. Không bao giờ nói ra. Rất khó. Biết, nhưng không bao giờ nói ra.

Khó vô cùng, đến mức tôi cho rằng đá nặng chính từ trọng lượng này, tri thức này cháy bỏng đến mức tôi cho rằng ngày sôi lên từ lửa này. Rằng đấy là cái ǵ, như thế nào, ngay đến các vị thần cũng bị cấm nói ra. Một thử thách lớn: nói ra. Các quyền lực vô danh quyến rũ như thế đó, gạ gẫm những kẻ trong nó không có trọng lượng của đá và lửa của ngày.

Kẻ nào im lặng, kẻ đó vĩnh cửu. Kẻ nào lên tiếng, kẻ đó bị đánh mất. Trở thành con người từ các vị thần bị lưu đày như thế đó, và trở thành các vị thần từ những con người im lặng như thế đó. Không nói ra, không đặt tên, không, không bao giờ xúc phạm những bí ẩn được cất giấu, được phủ tấm voan trinh khiết của thế gian này.

Hăy c̣n lại đúng như thế, những bí ẩn. C̣n lại một cách được cất giấu. Cần thiết c̣n lại một cách được cất giấu, bởi chỉ bằng sự sâu sắc của các bí ẩn mới có sự thật, cái đẹp, sự cao thượng, chỉ như vậy mới có niềm vui, nụ cười và sự vô tận. Hăy c̣n lại thi phẩm, giấc mộng, lời tiên tri, sự linh cảm. Hăy c̣n lại, cái vô danh.

Trích: phần II. HYPERION HUNGARY

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung

( Budapest. 2015. október 20.)