Karinthy Frigyes
Chiều chủ nhật
Chiều chủ nhật tôi ra đường và ngạc nhiên. Cái ǵ xảy ra vậy? tại sao tôi thấy ḿnh phiền muộn?
Mọi người đi ngược về phía tôi, những người thợ ăn vận nghiêm chỉnh và đám gia nhân. Chủ nhật, những con sâu sặc mùi pho mát hỏng chui ra khỏi những cái lỗ, diện quần áo đẹp, vui vẻ nh́n đây đó: thấy chưa, chúng ta đây này, nh́n xem, hẳn đây là chúng ta!
Những ai thế nhỉ, họ muốn ǵ?
Tôi trầm ngâm.
Có lẽ họ vào công viên thành phố, ngự lên những chiếc đu, vào rạp chiếu bóng, cười hớn hở và cảm thấy vui sướng. Nếu họ không hớn hở, họ đến đấy làm ǵ – và lúc đó, họ làm ǵ nhỉ?
Lúc đó, chắc họ ngồi một xó, như tôi bây giờ - và chán ngấy, và ngủ gật mất.
Đúng vậy, tôi hay làm ǵ lúc đấy nhỉ, nếu quả thật, thà đi ngủ c̣n hơn?
Quái gở. Sáng nay tôi nhận được thư, tôi khóc, những từ ngữ sau đây hiện lên trong óc tôi: Cái chết, Tự vẫn, B́nh yên, Linh hồn.
Có vẻ những điều này hấp dẫn và làm tôi hồi hộp, vào buổi trưa - v́ thế nên tôi không ngủ trưa. Có vẻ, những điều này đối với tôi, cũng giống như đối với họ: những cái đu, rạp chiếu bóng và những thứ na ná.
Lạ, giờ đây tôi chả cảm thấy quái ǵ cả,
mọi việc, phải bắt đầu từ đâu mới được chứ?
Trước tiên là sự buồn chán.
Thượng đế bèn bảo: th́ chơi!
Ngài tạo ra những viên bi to và nhỏ, rồi sáu ngày liền, ngài chơi bắn bi.
Đến ngày thứ sáu, ngài phát chán, suưt nữa lăn ra ngủ.
Ngáp một cái rơ dài, và nhẩn nhơ… Thượng đế tạo ra con người.
Con người nh́n ngang nh́n ngửa, ngáp một cái cũng rơ dài, định lăn ra ngủ. Nhưng lại nhỏm dậy, năn nỉ Thượng đế nặn cho ḿnh một ả đàn bà, nhận được cùng những nỗi đau và những cảm giác.
Rồi nó tự gấp cho ḿnh những cái chong chóng, và thứ đồ chơi có chuông kêu reng reng, trên ghi những từ ngữ: TƯ TƯỞNG, CÁI CHẾT, NỖI SỢ CHẾT.
- mày quên rồi à? Sáng nay mày vừa khóc và đập đầu vào tường xong?
Mày nh́n thấy những từ ngữ này và nói tiếp: Hư vô, Nghĩa địa, Ánh trăng - chéo chữ thập, một thiên thần màu đen - đẹp tuyệt.
Nhưng để làm ǵ? Và Cuộc sống, để làm ǵ?
Không cùng nghĩa với điều này sao: NHÀ BĂNG CHO VAY LĂI HUNGARY?
Không, như thế không được.
Tôi quay lại đại lộ Körút, và ngắm họ.
Vội vă đi đâu nhỉ? Đi đâu, kính thưa các vị?
Ai cũng đi như thể, đang có việc ǵ quan trọng lắm - cho dù tôi biết tỏng, chẳng ai có việc ǵ. Tại sao mọi người cứ đi về phía đó nhỉ? Tại sao không đi theo hướng ngược lại? Chẳng nhẽ, không giống hệt nhau ?
H́nh như không. H́nh như họ có việc, phải đi về hướng đấy.
Trong trường, tôi đă học điều này: theo nhu cầu. Con người cần có mắt, để nh́n; cần tay để nắm, cần tai, để nghe. C̣n những bộ phận khác, đều có mục đích, chúng ta rơ cả.
Nhưng toàn bộ con người dùng vào mục đích ǵ? Nào? Đúng không?
- Mày quên rồi à? Trưa nay mày đă khùng lên, kêu giời, và nguyền rủa luôn cả giời đất.
Cái con người này, cái con người này, muốn ǵ?
Đi về đây, cười, chào. Anh dạo này thế nào? tôi dạo này thế nào ấy ạ? Khỏe, khỏe. Cảm ơn, khỏe, khỏe lắm. T-ra-ra-ra…
Ngài quan tâm đến tôi thật? Tôi rất khỏe, chỉ tội đau đầu gối, hôm qua tôi vừa bị vấp. Pardon, ngài hỏi, anh dạo này thế nào?, đúng là ngài đang quan tâm đến tôi. Ngài xem ḱa, ngài có thấy cái cửa sổ kia không, trên tầng bốn ấy? đấy, một anh chàng môi cong cớn đang hôn cô bồ của tôi đấy? Pardon, ngài không hỏi tôi như thế nào nữa chứ? Ngài biết rồi. Ngài cần biết ǵ nữa không? Không? Tử tế quá. Tạm biệt.
Tôi quay đi. Kẻ này muốn ǵ? Rơ ràng hết quan tâm nhé. Thế tại sao ông ta lại cười? Kinh khủng.
Không thể chịu đựng được. Tôi làm ǵ đây, tôi nói ǵ với họ đây? Rơ ràng chúng tôi chẳng liên quan đến nhau, họ có thể giết tôi, nếu biết chắc chắn sẽ nhận được một đồng fơrint v́ thế, và chả ai biết về việc này.
Họ bảo, tôi hăy nghĩ cho kỹ. Nghĩ cái ǵ mới được chứ? Nếu không, họ không đến nữa. Tôi biết làm ǵ đây?
Con người này, cái con người này - muốn ǵ?
À, có vẻ quen quen. Đúng rồi, hắn đă nh́n thấy, hắn tới gần… tay vẫy vẫy… kinh hoàng. Hắn tới đây - muốn nói điều ǵ rồi.
Hắn dừng lại. Nh́n tôi. Cười nhăn nhở!
Xin phép ngài. Ngài muốn ǵ? Ngài thích ǵ ạ?
Thế… ông nh́n ǵ tôi? Pardon, ngài dừng lại, hẳn phải có điều ǵ muốn nói?
Nghiă là ông không có ǵ để nói với tôi? Sao ông bảo tôi dừng lại? chỉ thế thôi?
Tôi tát một cái, cho hắn ngă. Ngă xuống đất, tôi dẫm lên, dẫm bẹp dí trên đất, như một quả mận.
Và ǵ nữa, giờ, cái ǵ sẽ đến nữa, trong một chiều chủ nhật?
C̣n cái ǵ hay ho nữa không?
Một chiếc xe Morgue đi tới - dừng lại, anh tài!
đồ chơi của tôi, TƯ TƯỞNG, rơi tuột khỏi tay tôi -
tôi mở cửa xe, đẩy hai cái xác chết sang hai bên, tôi nằm vào giữa, ngáp một cái rơ to và dài, duỗi thẳng chân tay, để bao nhiêu xương xẩu kêu lên răng rắc,
đi được rồi.
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung
(2009-05-03)