ChoDiDuongChoKFrigyesNHNhung

Karinthy Frigyes

                                                       Chó đi đường chó

 

Tôi nh́n thấy nàng từ đầu đường Rákóczi.

Nụ cười đặc biệt, ngập ngừng, bối rối trên mặt,  mũ lệch sang một bên;

 toàn bộ sự hiện diện của nàng xộc xệch, thon thót không dấu được, như kẻ quên một cái ǵ đấy, muốn hỏi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi.

Một sợi dây mỏng xoắn tít trên tay nàng, sợi dây buộc con chó đen.

Sợi dây căng ra, kéo lê nàng: chó con phóng về phía trước đánh hơi. Nàng mỉm cười ngượng ngập, thờ ơ ngước nh́n những khung cửa sổ ṭa nhà trước mặt.

Chó con đột nhiên nghĩ lại, nó quay sang phố Miksa. Cả hai biến mất.

 

Mười lăm phút sau, tôi lại nh́n thấy họ trên đại lộ Teréz.

Từ một cánh cổng, đầu tiên chó con phụt chạy ra, theo sau là nàng. Tôi quan tâm lập tức.

Chó con suy nghĩ, như một kẻ đă quyết định, nó chạy xuống đường. Sang vỉa hè bên kia.

Rồi, nghĩ lại, nó chạy vào ngửi một cánh cổng, đâm thẳng ra đường Király. Có vẻ nó nhớ ra một người quen, cần phải đến thăm.

Nàng bối rối nhoẻn miệng, chạy theo sau.

Đến một đoạn, chúng tôi đụng vào nhau, ngẩn nh́n.

 Cái nh́n cáu tiết và bắt đầu khùng của nàng như bảo tôi:

-         Nh́n ǵ? Người ta đang có việc. Đang cần đến phố Király; không được phép có việc ở phố Király à? Người ta đang đi ở hè bên kia, nhưng thích sang hè bên này, không được à?

Nàng không thể nói tiếp, v́ chó con đột nhiên quay đầu.

Nó chạy thẳng đến đường ray xe điện, băng qua, sang bên kia, nó dừng lại.

 Đột nhiên, nó phát hiện ra một con mèo.

Chúng đuổi nhau.

Nàng thở hổn hà hổn hển, nhưng ngoan cố nh́n tôi:

-         Giờ, người ta thích chạy, nh́n ǵ? Chạy như tập thể dục, khỏe chứ sao.

Con mèo trèo lên một ngọn cây. Chó con sủa inh ỏi ở dưới.

Nàng và chó chạy xung quanh gốc cây. Chạy và sủa. Tôi không đợi được nữa: tôi bỏ đi.

 

Hai tiếng sau, tôi gặp cả đôi lần cuối ở khu Józsefváros.

Từ cửa sổ một tầng ngầm văng vẳng tiếng chó sủa. Nàng quỳ trước cửa sổ, trong tư thế, đầu muốn chui vào, nhưng mũ không cho phép.

Cánh tay nàng căng ra với sợi dây. Từ bên trong, tiếng sủa bực lắm rồi của chó con vọng ra:

- Nào, cái ǵ xảy ra đây? Có vào không th́ bảo? gâu-gâu-gâu!

- hục-hục -chó con chuyển giọng.

Tôi đến gần, nắm lấy cánh tay nàng:

-         Thưa cô -nước mắt tôi ứa ra- không thể có thêm một phút, sự nô lệ này nữa. Nó không có quyền bắt cô đi theo. Nó hành hạ cô. Tại sao cô không tống cho nó cái rọ mơm?

Nàng ̣a lên, khóc nức nở :

-         Biết làm sao bây giờ? Chị tôi bảo trông, nhưng tôi quên mất, nó tên là ǵ.

 

Nguyễn Hồng Nhung dịch theo bản tiếng Hung

(2009-04-25)