Karinthy Frigyes
Đồng cảm
Borbála thân mến, cậu hăy ngồi xuống, xin cậu, hăy viết những lời tớ nói. Có thể đây là mẩu hài hước cuối cùng tớ viết, bằng những ngón tay run rẩy, tớ nói vào bút cho cậu lời trăng trối cuối cùng.
Tớ bị mắc căn bệnh truyền nhiễm khủng khiếp, có tên gọi Condoleantia Budapestus, để tớ nêu triệu chứng cho nền y học rút ra những bài học có ư nghĩa.
Cơn hăi hùng bắt đầu bằng bệnh đau họng tầm thường.
Buổi sáng, cổ đau, tôi bị cúm, khu tôi ở có một bác sĩ, tôi gọi, vẫn nằm trên giường. Bác sĩ khám kỹ, bảo thể trạng tôi suy sụp, mạch tôi tăng lên, và ngài không hiểu các truyện ngắn của tôi.
Tôi tuyệt đối cần nằm, đừng đi lại nhiều, đừng ăn những thứ không thích ăn, khi lạnh, kéo chăn lên, nếu khát, uống nước, đừng nhịn thở. Tóm lại: tuyệt đối b́nh yên!
Lúc đó tôi vẫn hơi tỉnh, chỉ sốt một chút v́ cúm.
Phút tiếp theo, cửa pḥng khách bỗng bật tung.
Một trận gió lùa thẳng vào cái mồm há hốc của tôi, khiến mấy cái Man-du-la trong họng nảy mầm.
Ông bạn lao vun vút, cửa vẫn mở toang:
- Ôi! Bạn yêu quư! Tớ nghe nói cậu ốm! cậu thử tưởng tượng, tớ phóng thẳng tới đây.
Đúng là nó đang phóng thẳng, v́ cái giường của tôi ấn sâu thêm nửa mét vào tường.
Nó bắt đầu an ủi:
- Cậu có sao đâu, cậu muốn ǵ? Trông cậu khỏe hơn bao giờ hết. Chán đời một ḿnh chứ ǵ? He,he.. quả rất kinh khủng khi ốm, tớ biết. Đừng lo, để tớ bảo Ragyai đến.
(kẻ tôi đang nợ)
Tôi cảm ơn sự đồng cảm và tin như nó bảo, trông tôi như vừa đi phơi nắng về.
Ông bạn tiếp, lặng lẽ vào. Hắn thuộc loại cái ǵ cũng biết. Hắn chửi bác sĩ:
- Thế này mà bảo viêm họng? Con ḅ ngu ngốc nào thế, nói tớ biết. Sao lăo ấy không bảo cậu bị hủi nửa thân? Tuyệt vọng, họ làm ǵ trên trường đại học?
Thằng bạn kia trầm ngâm. Tôi chợt nhớ ra, đôi bên không quen nhau. Thều thào, tôi giới thiệu.
Chúng bắt tay nhau lịch sự, đồng thanh hét:
- Đừng! Cậu đừng nói! Không khí vào họng!
Gă bạn thứ ba bước vào.
- Chào! Tớ nghe tin cậu ốm.
Gă nói với giọng của kẻ không hề nhận ra, điều hai thằng bạn trước đă nói. Ông bạn thứ hai tủm tỉm cười (v́ đă nghe hai lần câu này) nụ cười của kẻ quên béng mất, tôi đă nghe ba lần.
Kẻ thứ tư ṃ đến, hồi đêm, y không sợ.
- Đắp ngay chăn vào! – y hét lên từ cửa. - chừng nào cậu chưa kéo chăn lên, tớ chưa vào!
Hắn đứng giữa cánh cửa mở rộng, oang oang, và không vào thật.
Gió mùa đông bắc ào ào thổi vào căn pḥng bé nhỏ của tôi, huưt sáo vui vẻ gọi hồi chuông báo động của rừng già đến tận cơ quan khí quản rụt rè sưng phồng của tôi.
Một quư khách, tôi không quen.
- Ô! Pardon! Chắc ông quên tôi rồi? tôi nghe tin ông ốm.
Ngài ngoài quán cafe, hay ngồi cạnh bàn… Tôi vào được không ạ? Xin mời! Thật mà, ông cứ vào! Chỉ làm ơn… cánh cửa…
Nhưng, không có ǵ vĩnh cửu, đúng thế,
thằng bạn thứ hai mươi nhăm của tôi, dừng tay lại ở nắm đấm cửa.
Giờ, không đóng cửa vào được, chỉ mở ra.
Ngoài kia, trong màn đêm vô tận, băo tuyết lảo đảo vật vờ, vài đứa lạnh toát chui vào pḥng, chắc chúng cũng nghe tin tôi ốm.
Giữa đám người lố nhố, tôi nh́n thấy: một vị vàng vọt, gầy đét, mấy ngón tay xương xẩu gơ cộc cộc, cười nhăn nhở trên cái sọ trọc lốc…
Tôi thiếp lịm đi, loáng thoáng nghe vị này phân trần:
- Pardon… ta đến v́ ồn ào quá… ta nghe nói có người ốm… th́ ta xem…
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung
(2009. április 20.)