LichSuMotMoiTinhTuyetVongKFrigyesNHNhung

 

Lịch sử một mối t́nh tuyệt vọng

 

Tôi không dám chắc, đă nhớ ra nàng, nhưng tôi đồ rằng, một lần chúng tôi đă gặp nhau.

 

Từ đằng xa, nàng mỉm cười, lúc tôi c̣n ngập ngừng trước bậu cửa quán cafe.

Nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt buồn bă. Nàng đi thẳng về phía tôi, ch́a cả hai tay ra :

- Em đợi cả tiếng đồng hồ, đợi ông ra – dịu dàng phơ phất, nàng nói : – ông hăy đừng kinh ngạc, gặp em chốn này. Em buộc ḿnh nghĩa vụ, phải đi t́m ông, và nói thật với ông một lần, dù đau đớn xiết bao, nhưng em chân thành và tự trọng. Bạn ơi, không thể, em xin ông, đừng nguyền rủa – em chót yêu chàng Kertész Kettő thật rồi.

Thế à – tôi rùng ḿnh, lục óc xem đang hân hạnh được gặp ai.

 

- Em đấu tranh tư tưởng rất lâu – nàng thủ thỉ – bảo ông ? em tự kết liễu, không thể lừa dối, ông không xứng đáng bị như thế… không, không thể… thế này, dễ dàng chịu đựng hơn, cả hai ta. Con người không thể tranh căi với trái tim ḿnh, em, không thể, trời, em chót yêu chàng Kertesz Kettő mất rồi.

Hẳn bộ mặt xấu xí của tôi méo xệch, chịu, nàng nào đây ?

 

- Hăy v́ Chúa – nàng run rẩy, tái nhợt – Hăy v́ Chúa, bạn ơi, dũng cảm lên ! Em sẽ : nói thẳng ! nói hết ! hăy cho em an ủi : tin em đi .. chàng tin đi, Lajos ơi, anh sẽ qua khỏi cơn này ! sẽ quên hẳn em… một mai, sẽ có, một cô gái trong sáng mắt xanh… sẽ giúp chàng, quên t́nh nhân bất hạnh này, con tim chàng sẽ lại rung động… Ô ! tin đi ! Lajos ơi ! tin đi ! anh sẽ c̣n hạnh phúc, hăy quên ngay mụ đàn bà độc ác, kẻ khiến tim anh tan nát ! kẻ không muốn cảnh này ! nhưng chót yêu chàng Kertész Kettő mất rồi !

Nàng nắm lấy tay tôi, bắt đầu vuốt ve.

-         Kertész Kettő là ai ? – tôi cáu tiết, hy vọng, cáu sẽ nhận ra, ai đây ?

 

Mắt nàng sụp xuống.

- Có ǵ đâu – nàng rơm rớm – Lajos ơi, hăy v́ Chúa, b́nh tĩnh đi anh ! Chàng đấy là hậu vệ của đội FTC.

Chết rồi, tôi có việc, không thể tranh căi tiếp với nàng này, hăy cứ cho là nàng đúng.

- Nếu em yêu hắn, chúc hạnh phúc cùng nhau ! – tôi cấm cáu, gắn xi lên nỗi bực ḿnh – Chúa phù hộ cho em !

Rồi quay gót rảo bước. Nghe tiếng nàng giật thót, vừa chạy, nàng vừa gọi, tôi phớt lờ.

 

Hôm sau tôi nhận thư nàng :

"Tội nghiệp, tội nghiệp anh yêu, cả đêm em trằn trọc, lo lắng thót người, không hiểu anh hành hạ ḿnh những ǵ ; Ôi kinh khủng ! bỏ lại em trên phố, ra đi. Lẽ nào em cho phép, v́ em, chàng làm hỏng đời ḿnh, em muốn, chàng hăy làm quen với số phận, hiểu cho em đi ! chúng ḿnh vẫn có thể là bạn, ta có thể âu yếm, dịu dàng tṛ chuyện với nhau, an ủi lẫn nhau. Em làm ǵ đây, Lajos ơi, hăy nói đi, em có thể chống trả những xúc động hay chăng, em không đủ quyền lực ; chống trả được hay chăng, khi em chót yêu Kertesz Kettő mất rồi ? Tội nghiệp, tội nghiệp anh yêu, hăy bĩnh tĩnh lại đi, dũng cảm lên, chàng sẽ quên, sẽ quên…

Kẻ bất hạnh

Người Mẹ Bé Nhỏ của chàng.”

Tôi ṿ đầu bứt óc một hồi - Người Mẹ Bé Nhỏ ? – tôi nhún vai.

 

Tôi đang bận, đang ăn tối.

Tôi vừa đọc một tờ báo vừa nhâm nhi cốc rượu vang.

 

Bỗng một bàn tay dịu dàng bứt cốc vang khỏi tay tôi.

Tôi quay lại – Nàng.

Cửa vẫn mở.

 

Đôi mắt ưu sầu trách móc nh́n tôi :

- Tội nghiệp chàng trai của em – Nàng th́ thào, nước mắt lưng tṛng – anh đă phải uống rồi ư ?

Nàng uống thật nhanh cốc vang và sà xuống cạnh tôi.

- Em không thể – nàng th́ thào nóng bỏng – anh v́ em mà đồi trụy. Em sẽ chăm sóc anh. Em sẽ ở cạnh anh, chừng nào mắt em nh́n thấy, anh từ bỏ cái kế hoạch khủng khiếp, tự làm hỏng cuộc đời th́ thôi.

Tôi giật nảy ḿnh, phác một cử chỉ từ bỏ kế hoạch. Nàng lắc lắc cái đầu, buồn thăm thẳm :

-         Em biết. Anh đang muốn tỏ ra mạnh mẽ. Em hiểu anh… em không thể đi được, chừng nào… Anh c̣n ǵ ăn tối ?

Sau bữa tối, nàng nằm dài thư dăn trên đi văng.

-         Vâng. Em sẽ ở lại bên anh. Em sẽ an ủi anh. Em sẽ không đi, chừng nào anh chưa chịu yên tâm với cái không thể thay đổi… Tội nghiệp anh yêu !

 

Ba tháng sau tôi thấy tốt nhất là lấy nàng làm vợ. Vừa thuận, vừa tiện.

-         Em bằng ḷng – nàng tuyên bố dản dị – em bằng ḷng, v́ em kính trọng t́nh yêu đàn ông, chung thủy, nỗi buồn tuyệt vọng cao quư của anh. Em bằng ḷng, v́ nếu em biết yêu anh, em cũng biết tôn trọng anh như người bạn chân chính nhất của em.

 

Sau đứa con thứ tư, tôi thận trọng hỏi nàng :

- Hăy nói đi, Bà Mẹ Bé Nhỏ của anh, anh quả thật không muốn em héo dần thế này cạnh anh ; giờ anh có thể chịu một ḿnh nỗi thống khổ của ḿnh… tóm lại, anh chỉ muốn hỏi : chàng Kertesz Kettő có biết em chót yêu ?

- Cái ǵ ? – nàng hét lên giận giữ – Anh nghĩ tôi là hạng đàn bà ǵ ? Chàng sẽ không bao giờ nghe thấy, không bao giờ biết, có một người đă yêu chàng !

 

Tôi, ít nhất biết, ḿnh quen vợ ở đâu.

 

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung

(2009-01-23)