PhongThueThang-KFrigyes-NHNhung

 

Pḥng thuê tháng

 

- Xin chào bà!

- Chào ngài!

- Có phải, ở đây cho thuê một pḥng có lối đi riêng ra đường?

- Đúng thế. Xin mời ngài sang phía này.

- Đây? nhưng… pardon… đây là nhà bếp chứ?

- Tất nhiên đây là nhà bếp. Cạnh nó cơ mà…

- Pardon… lối đi riêng lại ở tầng dưới.

- Thế đây không phải lối đi riêng à?

- Qua bếp?

- Cái ǵ là qua bếp? Lối đi riêng là lối đi riêng. Trong pḥng có cửa riêng để đi vào. Đây, có thể đi qua cửa này. Cửa riêng, dùng cho mục đích riêng, là con người có thể thông qua cửa, đi vào pḥng.

- Tất nhiên... rất thuận lợi, là cửa riêng dành cho mục đích đi riêng. Ví dụ, đúng không nhỉ, có bao nhiêu nơi, cánh cửa người ta dùng vào việc khác, tôi cứ nói, người ta cọ rửa, rồi lau chùi, rồi ăn trên nó, đúng không nhỉ?

- Dĩ nhiên, thưa ngài, thời buổi khó khăn này…

- Hoặc, đúng không nhỉ, thưa bà, có bao nhiêu pḥng c̣n không có cánh cửa nữa.

- Dĩ nhiên, thưa ngài, thời buổi đắt đỏ này…

- Ta cứ nói ví dụ cái quan tài!

- Ngài là nhà báo?

- Sao? trông tôi hâm thế à?

- Không, thưa ngài,  là v́,  tôi không cho nhạc sĩ thuê pḥng, tuyệt đối không.

- Ô! May quá, tôi chưa là… Pardon –cửa sổ ở phía nào nhỉ?

- Xin mời, đây… ở trên kia, những hai cái…

- Pardon… tôi không thấy… mắt tôi hơi kém…

- Trên kia ḱa.

- A, tôi nh́n thấy rồi. Thế…lỗ thông hơi của ḷ sưởi? tôi cứ tưởng…

- Đây không cần, ḷ sưởi trong pḥng cơ. Đây rất nóng, thưa ngài, từ nhà bếp này, cứ như ngài muốn. Thời buổi đắt đỏ …

- Vâng vâng, nhưng -pardon- chắc hai cái lỗ -hừm- hai cửa sổ thông ra đường?

- Thưa ngài, nếu tôi đă nói. Ngài yên tâm đi. Ngài không ở chỗ bảo hiểm đấy chứ?

- Sao thế?

- V́ một ông đă từng trọ ở đây, ngữ đấy tôi không cho thuê.

- Bà yên tâm. Tôi không là ngữ đấy.… sao pḥng này có hai cửa nhỉ? Cửa thứ hai đây à?

- Không, đấy là tường.

- Như là tường đối diện?

- Đúng. Đàn bà hay đến chỗ ngài chứ? v́, thưa ngài, chỗ tôi không được phép…

- Ô! Bà yên tâm đi! Tôi có một vợ chưa cưới, nhưng nếu cần, tôi hủy bỏ đám ăn hỏi…

- Cần phải thế, v́ chỗ tôi không được phép. Đây là giường. Một cái giường, bằng đồng.

- Thế nào cũng được. Nào ai biết rơ đâu, miễn là nằm vào được.

- Nằm được. Ngài hay về nhà lúc nào?

- Sao thế?

- V́ chỗ tôi mười giờ là không được, chúng tôi chín giờ lên giường, tôi không mở cửa cho bất kỳ ai, giáo hoàng thành Rôm cũng kệ, nếu tôi đă đi nằm, xin thưa, v́ có những kẻ, lũ đốn mạt, sau mười giờ mới về, rồi để nguyên quần áo lăn vào giường tôi, lũ lợn, không, không, chỗ tôi không được phép.

- Xin…xin bà…đây có tủ?

- Phụ huynh ngài c̣n sống hay không?

- Vẫn c̣n, nhưng nếu chỗ bà không thể, tôi sẽ giết chết họ… có tủ hay không?

- Ngài không có bệnh đấy chứ?

- Tôi sẽ mang giấy chứng nhận sức khỏe… Tủ có?

- Này, ngài có định thuê không th́ bảo?

- Bao nhiêu tiền?

- Này, không phải bao nhiêu tiền mà ngài có định thuê không th́ bảo. Tôi đứng đây không phải v́ thế.

- Ô! Vâng, tôi biết… ngay lập tức đây, tôi chạy đi lấy tiền… tôi để nó dưới cổng… một phút nữa tôi có mặt…

- Tám mươi đồng korona. Ngài nhanh lên cho, bất kỳ phút nào tôi cũng có thể cho thuê với giá một trăm.