SacDepKFrigyesNHNhung

 

 Karinthy Frigyes

 

Sắc đẹp

 

 

Tôi chết được hai ngày th́ nhận được một cái trát, đ̣i lên tŕnh diện tại Văn pḥng Tư lệnh Điều chỉnh Thiên đường thuộc Thế giới bên kia.

 

Rồi, họ sẽ phân tôi đi đâu đấy, tôi cầu mong được điều lên sao Hỏa hoặc một nơi nào đó theo không gian bốn chiều mở rộng.

 

Tôi đang vô cùng chán ngán.

 

Ngày thứ năm tôi gặp thằng bạn Dezső, cũng ở văn pḥng.

 

-      Anh thế nào? – tôi hỏi - ở lại đây lâu chứ ?

-      Sao tớ biết ? Đang chán ngấy đây. Con người sang  thế giới khác đâm lười. Không có việc khẩn cấp, lúc nào cũng rảnh – đầy một hiện thực vĩnh cửu. Cậu cũng được gọi về hiện thực vĩnh cửu chung thân?

-      Cũng! Ở đây lúc nào cũng chán thế này à?

-      Ừ, thế cơ chứ!  Mất hết cả hứng. Hôm kia, tớ sực nhớ ra, tớ c̣n một món nợ. Tớ hứa với một người, một nàng, sau khi  chết hai ngày,  tớ sẽ đến thăm em vào hồi đêm. Tớ nghĩ, ở đây chả có việc ǵ, ta đi, ḿnh nói chuyện với nhau tư!

-      Hay quá!  nàng bảo sao?

-      Tớ đến trước mười hai giờ, nàng c̣n đang ngủ. Cứ ngủ đi em, tội nghiệp!- tớ nghĩ- bèn xuyên tường, ngồi vào trong cái gương, nh́n. Cái trạng thái này lợi thật, khi con người không có thân. Tớ ngày xưa hơi béo, nên cứ đổ mồ hôi. Giờ hết tiệt.

-      Tất nhiên.

-      Thưa với cậu, tớ hơi hồi hộp v́ cuộc gặp gỡ. Bởi đă viết cho nàng một lá thư dài đắm đuối, xin cuộc hẹn ḥ này. Tớ viết, em, ḿnh sẽ gặp nhau ở thế giới bên kia.

 

Dezső trầm ngâm

 

-      Tớ không hiểu, tại sao tớ lại muốn gặp nàng chính xác ở thế giới bên kia. H́nh như tớ có một giăi bày, nhưng lạy Chúa, tớ quên mất rồi. Ngồi trong pḥng nàng, trong cái gương, tớ băm đầu, ḿnh định thổ lộ ǵ với em? Chịu!  Cực kỳ quan trọng cơ đấy, thế mới cố t́nh bắn vào đầu, để hai ta   gặp được nhau. Vậy  mà cậu xem, tớ - trong pḥng nàng-  và không nhớ ra.

 

Hắn lại bần thần suy nghĩ.

 

-      Đẹp không?- tôi hỏi.

 

Hắn nhún vai

 

-      Có trời biết. Trước đấy tớ mê muội. Bây giờ tớ tha hồ ngắm, v́ nàng đang ngủ. Cậu làm ơn … nói thật nhá, từ lúc vào đây, có bao giờ cậu nghĩ cơ thể con người rất quái gở không?

-      Quái gở?

-      Ừ. Thậm chí, lố bịch. Đặc biệt ngớ ngẩn, khi cái lũ ấy vẫn c̣n mang thể xác, thứ mà từ lâu tớ  đă vứt bỏ. Lỗi thời…như một đồ quần áo bỏ đi…linh hồn vứt bỏ thể xác …thế mà cái lũ ấy vẫn c̣n mang…

-      À, trong việc này có một cái ǵ đấy. Nhưng từng bộ phận..

-      Cậu ạ, tớ nh́n từng thứ một. Xin phép cậu, cái gọi là chân con người ! rơ ràng giống hệt một cái tay bị tàn phế. Trước đấy nó cũng là tay, khi người ta c̣n là khỉ. Những cái ngón co quắp, ḷng bàn tay biến thành một cục thịt không h́nh thù, dày cộm. Tớ không hiểu tại sao, hồi đó tớ không nhận ra.

-      Thế miệng nàng?

-      Hai cái bướu đỏ chót. Khe mở trên của ruột, bị sưng lên v́ ăn nhiều. Bên trong là những mẩu xương, khấp khểnh. Rồi đến cái mũi…ui chao…thưa cậu…rất chi là… không giống cái chi! Có hai cái lỗ. Nhưng khôi hài và thảm thương nhất là hai cái tai. Sao  hồi xưa tớ không nhận ra nhỉ! Hai mảnh thịt bé bằng cái lá bị rụng, đă nhăn lại và nhàu nát, như miếng tóp mỡ. Hai cái lá khô này lủng lẳng hai bên đầu, thế mà tớ từng thích mê, cứ nhăm nhăm định hôn! Phui!....

-       Kỳ lạ, kỳ lạ, tiếp đi…

-      Hà hà , thưa với cậu, tớ xem xét tiếp. Tất cả chỉ có thế. Tớ nghĩ măi,  sao mọi giá cần gặp em nhỉ. Ngượng quá đi mất, nghĩ măi không ra, tớ bèn len lén ra đi , trước khi em tỉnh dậy. Nhưng tớ sẽ không quay lại đâu, chả hiểu tại sao.

-      Từ bấy đến nay cậu không nghĩ đến nàng?

 

Hắn suy nghĩ

 

-Biết làm thế nào? Không.Tớ cũng chả bắt ḿnh, c̣n đầy thời gian. Hiện thực vĩnh cửu để dùng vào việc ấy mà.

 Cậu có điếu thuốc nào ở đấy không?

- Giá mà có, nhưng chúng ḿnh sẽ hút bằng  ǵ nếu không có môi?

- Ơ! ừ nhỉ. Cậu thấy chưa: thứ duy nhất tớ tiếc.

 

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung

(2009-05-26.)