Karinthy Frigyes
TÉ RA
Giờ tôi sẽ nói toẹt, để thiên hạ đi mà tra cứu nguyên nhân.
Tôi gọi đến tổng đài để hỏi, v́ cớ ǵ nếu tôi gọi cho tổng đài, tổng đài không thèm trả lời, ngược lại nửa tiếng sau, người ta cắm ổ cho một ai đấy gọi tôi, bảo tại sao tôi không chuyển cho hắn bộ comle tôi phải tấy vết mỡ trên đó.
V́ điều này tôi buộc phải gọi cho tổng đài lần nữa, nhưng tổng đài vẫn không thèm trả lời, ngược lại nửa tiếng sau, rè rè một giọng đàn ông lịch sự nhưng cứng rắn nhắc nhở, lần sau nếu tôi ăn tối ở chỗ gă, nhớ đừng cầm nhầm hộp đựng thuốc lá của gă.
Trong những trường hợp này, con người thường bảo: - Pardon, ngài nhầm rồi. Xin ngài đặt máy xuống. Tôi bảo thế.
Nhưng, như bắt đầu của mọi câu chuyện tử tế, đúng thế, đầu máy bên kia bảo tôi không đặt, tôi cứ nói, ông đặt máy xuống th́ có, tôi bèn bảo, tôi cũng không đặt, ngược lại th́ có, đầu máy bên kia bảo, được, để rồi xem ông vô học đến bao lâu,
thế là y giữ máy, để tôi chán, để tôi nhận ra không phải ḿnh đang có việc với một thằng lừa đảo mà với một người đàn ông Pest chính cống,
thế là tôi, đúng thế, từ tốn bảo y vậy th́ mày cứ việc chết rấp tiếp bên cạnh cái máy điện thoại của mày, chứ ta không bỏ xuống, v́ ta biết thế nào là lịch sự, không phải lấc cấc như mấy thằng đầu đường xó chợ,
thế là chúng tôi lời qua tiếng lại hơn một tiếng đồng hồ, sau rốt, tổng đài phát chán, bèn cắm ổ cho cả hai mỗi người một nơi, tiếp tục đàm thoại với những kẻ khác
Có thể nói, đây là cách xử sự tử tế nhất có thể xảy ra mà tôi thực hiện từ đầu chí cuối.
Giờ, cần một giải pháp khác.
Đă nửa giờ đồng hồ tôi chịu đựng một giọng đàn ông hăy bỏ máy xuống- đúng lúc đó tổng đài xuất hiện, cắm ổ đổi chỗ cho một giọng đàn bà nói với tôi
Anh đấy à, con chó con?- kèm theo một tiếng suỵt nồng thắm khát khao
Biết làm ǵ bây giờ?
Lại phải giải thích một thôi một hồi, không phải đâu, đặt máy xuống đi em? Chả đơn giản hơn tôi là con chó con?
Biết đâu nàng sẽ đặt máy xuống nhanh hơn.
Anh đây- tôi cũng đằm thắm
Con chó con yêu quư của em- giọng van lơn tha thiết- chín giờ tối hôm nay em chờ anh. Lăo già mười một giờ mới về cơ. Anh đến chứ?
Hừm…tôi đến? tội nghiệp bố già, kẻ mười một giờ đêm mới về đến nhà!
Tôi chắc chắn thương bố già hơn con chó con là cái chắc.
- Tôi không đến- cứng rắn, tôi trả lời
- Tại sao, anh?
- Tại v́ tôi chán ngấy cô rồi, thưa quư cô. Đến tận cổ, nên tôi nghĩ thế là đủ. Xin thưa với cô tôi đang nghĩ cách cắt đứt với cô đây, bởi v́, ǵ nhỉ, tôi buồn nôn v́ cô, đúng thế, câu này tôi dùng rất đúng chỗ. Tôi không đến tối nay, mai cũng không, lúc khác cũng không nốt, xin nàng đừng bao giờ gọi điện, chớ viết thư, v́ tôi sẽ gửi trả lại, đừng réo tôi vĩnh viễn, tôi không muốn biết thêm về cô. Nhưng nói chung… em dạo này thế nào?
Không thấy câu trả lời, v́ giữa chừng tổng đài đổi ổ cắm cho một giọng đàn ông khác
- Nào- một giọng đàn ông hồi hộp- hả? tôi bỏ cái nào xuống?
Tôi biết ngay chuyện ǵ xảy ra
- Cậu bỏ ngay xuống, làm ơn, hăy cười hô hố lên xem nào, hăy đặt cái này vào cái kia, cái kia vào cái ấy, cái ấy vào cái ấy nữa, và làm ơn làm phúc hộ tôi một việc là cậu hăy chết đi cho rồi…
Một giọng đàn ông khác
- Ngài Auerbauer thân mến, có lẽ…có lẽ…ít nhất vẫn cứ phải…xóa nợ…
- Ông xem- tôi nói- tôi không có nhiều tiền ở đây. Nhưng tôi có thể đưa ông hai trăm đồng korona. Ông hăy đến nhà tôi ngay, và chớ giận, chỉ có ngần ấy…
- Ô! Ngài Auerbauer thân mến…không dám đâu! Tôi có thể đến? Tôi đến ngay. Tôi chỉ muốn hỏi thêm, tôi đơm cái khuy nào vào áo đuôi tôm đây?
- Đỏ. Đằng trước hai cái đỏ, đằng sau một cái xanh nơn chuối, cùng với một cái gương đẹp, tất nhiên là gương Vơnidơ.
Thế là tôi điềm nhiên điều hành tốt đẹp các sự vụ. tôi không tranh luận nhiều, mà làm như họ muốn.
Tôi hứa ngay lập tức sẽ cho chở than đá đến với giá rẻ một nửa, như chúng tôi đă mặc cả;
tôi hứa sẽ có mặt ở đó nện cho thằng mất dạy một trận;
tôi hứa sẽ nói chuyện với ông lớn để anh ta sẽ nhận được cái cửa hàng bán lẻ, và hứa sẽ không nói với ông lớn về cái cửa hàng bán lẻ, tôi hứa sẽ có mặt ở đấy, và nhấn mạnh tôi không muốn hôm qua làm anh ta mất ḷng, và tôi đồng ư sẽ nói với Manci, rồi tôi yêu cầu anh ta hăy chuyển lá thư cho ngài Ziegler, rồi tôi sẽ gọi điện cho con trai anh ta bảo đội mũ lên và trả tiền đi, rồi tôi chúc mừng bọn trẻ, và nói với anh ta rằng ngày mai hăy có mặt ở ga Phía Tây lúc mười hai giờ trưa…
Và thế là cuối cùng tôi đạt được mục đích, bảy giờ tối nối liên lạc được với tổng đài,
người ta trả lời là cả ngày hôm nay một nửa lời than phiền về telefon cũng không có, tất cả mọi người mọi việc đều trôi chảy,
các bà mẹ chúc phúc cho tổng đài, người ta tăng lương cho giám đốc,
và v́ Budapest Hạnh phúc, mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa, nên tầng lớp thị dân thành phố yêu cầu chính phủ cho phép tăng dân số,
v́ họ muốn sinh thêm một vài ngàn con người nữa, làm quà cho ngành quân đội.
Nguyễn hồng Nhung dịch theo bản tiếng Hung
(2009-07-14)