ToiVeNhaDeVietKarinthyFrigyes

 

Karinthy Frigyes

 

Tôi về nhà để viết

 

Đúng thế, hôm nay tôi về nhà, tối nay tôi sẽ về căn nhà bé nhỏ của ḿnh, tôi sẽ làm việc, làm một việc ǵ đấy, tôi sẽ viết một truyện ngắn cực hay về một người đàn bà, nàng đă quay lại, như thuở xưa, như năm chín tư tôi chợt nhớ ra, và suốt từ đó đến nay làm tôi nhức nhối, v́ măi vẫn chưa thể viết ra. Từ đó đến nay tôi đă viết ba ngh́n thiên phóng sự và bốn mươi ngh́n bài báo, luôn luôn bằng cảm giác, phải viết thật nhanh những thứ này, cho xong béng đi, tại đây, trong quán cà phê này, rồi ta sẽ bắt tay vào truyện ngắn, ta sẽ về nhà để làm việc.

Hôm nay, đúng thế. Đă tám giờ, người ta đă hạ rèm, tôi khấp khởi ra vào. Ôi, cô đơn! Tuyệt vời.. Ôi, đồ vật câm lặng và những chiếc đồng hồ tích tắc, chúng bay hăy nghe ngóng nỗi cô đơn, và những  rùng ḿnh lặng lẽ của linh hồn…Tất nhiên, trong quán cà phê này không thể nghĩ và viết cho ra hồn được. Chỉ ở nhà, chỉ có thể ở nhà!

Tôi đă có mặt ở nhà. Tôi hạ rèm, và khóa cửa lại. Bật đèn lên. Tôi đi đi lại lại. Xếp ghế ngay ngắn trước bàn, và giấy ra bảng viết.

Nào, bắt đầu. Cô đơn

Hừm. Sao ở đây cái ǵ cũng lạ lẫm thế nhỉ. Chỉ có tám tiếng chưa nh́n thấy căn pḥng ḿnh- sao nó khác thế nhỉ. Tôi nh́n quanh, phát hiện ra một tấm ảnh, mà từ trước tới nay tôi không hề biết, v́ nó đặt đối diện với giường tôi.

Ôi, cô đơn!

Nào, ta bắt đầu. Nhưng sao lạ thế nhỉ…

Tôi ngồi xuống, đặt giấy trắng trước mặt. Ê, ǵ ấy nhỉ, cho xin một cà phê đen…

ấy chết, pardon, xin lỗi

Tóm lại, một truyện ngắn về một người đàn bà, nàng đă ra đi và quay trở về…Một buổi tối sương mù, tháng chạp…

Tôi ṿ đầu bứt tóc. Năm chín tư ấn tượng như thế nào ấy nhỉ? Một buổi tối sương mù, tháng chạp, một người đàn bà, nàng đă ra đi…

Nàng đă ra đi…đă ra đi…

Ra đi…nàng đă ra đi…trời! lăo chủ ṭa soạn tóc đen đi mất rồi, và không đưa cái bản thảo mà tôi đă hứa hôm qua với Gárdos, lăo nói sẽ mang đến Palermó. Mà tôi để cái thư đâu ấy nhỉ? A, đúng rồi, ta để quên trong hộp đựng tiền!

Ôi! cô đơn!

Thế là người đàn bà đă ra đi…đúng vậy, thật đau đớn. Đáng lẽ nàng không được phép ra đi.. Sự việc này  như thế nào ấy nhỉ? Tôi vẫn nhớ rơ ràng, tôi đă khóc v́ thế, năm chín tư, trong một buổi tối sương mù, tháng chạp, lúc đó tôi đă quyết định dứt khoát, phải viết lại câu chuyện này, nó đẹp xiết bao…

Nàng đă ra đi…nàng đă ra đi

Tôi nuốt đánh ực một cái. Con người thường làm thế, khi chuẩn bị sắp khóc. Tôi làm như thế này, tôi làm như thế kia. Như thế này, như thế kia. Thật tuyệt vời, đây là điệp khúc trong một vở nhạc kịch tôi đă xem. Thật là một tṛ ngu ngốc, thiển cận, những nhạc kịch với hài kịch này. Diễn viên hát cũng không ra hồn. Miệng mở hết cỡ, như một con rùa, và mắt th́ đảo liên hồi. Thật ngớ ngẩn, ngu xuẩn, phui!

Ôi cô đơn!

Tóm lại, người đàn bà đă ra đi, năm chín tư, nàng ra đi và không bao giờ trở về nữa…tháng chạp sương rây, buồn bă và lạnh lẽo…

Nào, cái ǵ sẽ xảy ra! Cô đơn.

Tất nhiên những ư nghĩ như sau hiện lên trong óc tôi. Từ bây giờ trở đi ta sẽ không bao giờ xem nhạc kịch nữa, phim cũng không. Tôi sẽ bảo với bạn bè, chúng mày đừng đi, cái cuộc sống lười biếng ngu xuẩn, cuộc sống quán cà phê  làm hư hỏng con người…Chúng đang ngồi trong quán cà phê lúc này, thật điên rồ…chúng ngồi và tṛ chuyện…về những cuốn sách mới, về con người, không biết chừng chúng đang nói về tôi…chắc chắn đang chửi tôi…sau lưng…tất nhiên là quá dễ, khi tôi không ở đấy…Phui!

Nào, cô đơn sẽ cứu vớt tất cả!

Người đàn bà đă ra đi…

À, đối với chúng thật dễ dàng. Chúng không hiểu, tôi viết cái ǵ. Chửi th́ dễ lắm. Giờ đây chúng đang mổ xẻ tác phẩm của tôi, và giải thích sai bét về những đoạn kịch tính trong đó. Pardon, xin lỗi, không hoàn toàn như vậy, ông bạn Bartos của tôi. Tôi không cho rằng, cái đó là như vậy, nghĩa là cái khác..

Nào. Người đàn bà, như vậy…năm chín tư…tháng chạp…

Buồn cười thật. Chẳng ǵ th́ tôi cũng vẫn là một nhà viết kịch rất khá, kể cả khi cái thằng Budai vàng vọt ghen tức có đứng trên quan điểm khác đi chăng nữa. Tôi sẽ không bao giờ thèm nói chuyện với hắn nữa.

Người đàn bà, người đàn bà chín tư…

Không đến nỗi nào. Ngài lại định giải thích cho tôi! Được, rồi tôi sẽ giải thích cho ngài rơ. Tôi đến quán cà phê ngay đây, và giải thích cho mà xem.

Nhưng, c̣n người đàn bà tháng chạp…nàng đi rồi..

Th́ đi. Đă sao! Nàng đi làm ǵ! Chắc nàng có việc, nên đă ra đi. Nàng có việc rất cần.

Cô đơn?

Trong mộ nhé! Lúc đó ta sẽ có đầy thời gian. Đi thôi!

Nhưng h́nh như vẫn cần phải viết một cái ǵ đấy…Thôi được rồi, chúng ta sẽ viết về điều này trong một thiên phóng sự, trong quán cà phê- Đi thôi

 

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung

(2008-08-31)