Nhát đâm cuối cùng
Có bao giờ ta tự hỏi: vì sao ta quá yêu thích nỗi ấm áp lan tỏa từ tia sáng mặt trời trên cao vút, xuống hình hài bé nhỏ của ta?
Chưa bao giờ!
Bởi chưa bao giờ đủ giây phút ngộ ra rằng: kiếp sống này “dật dờ” làm sao, không chỉ” theo các ngọn triều xa lạ”- mà chính đời sống này là những ngọn triều xa lạ.
Lãng tử ơi, sao anh nghe thấy lời bể dâu thì thào mê sảng?
Để đêm nay em nhận ra rằng: đúng vậy, mặt trời của em đã mù lòa!
Để em đừng đau xót kiếp dật dờ?
Hay đơn giản vì đời không thể xảy ra cách khác, khi những ngọn triều xa lạ của hình hài vật chất- thứ tạo ra xương thịt em- chỉ biết mê sảng trước linh hồn thao thức?
Lãng tử đã cùng em đứng trên bờ biển từ thuở nào vậy, để gió lùa dục vọng sống từ giao hưởng mù khơi, thành những âm vang nhức nhối của linh hồn em luôn giá lạnh, ước mơ tìm tia lửa từ mặt trời mù lòa chẳng chịu trao?
Hay anh cũng hưởng nhát đâm cuối cùng của thao thức- ánh sáng thoi thóp duy nhất cuối đường hầm, dẫn linh hồn trầy trượt tìm thế cân bằng sinh tử, trong chập chờn hôn mê nhận ra” tràng cười ngán ngẩm của ảo giác” trước lúc bình minh?
Để em tan thành bọt biển khi nữ thần Rạng đông xuất hiện phía chân trời xa, môi hạnh phúc nhợt nhạt, nở nụ cười lần cuối giữa cuộc đời vật chất tầm thường –giữa “bọn dã tràng mông muội”- của kiếp sống này.
Để phút cuối nhận ra ân huệ khao khát làm người của linh hồn vĩnh cửu, đành để mặc DỤC VỌNG VÀ ẢO GIÁC- đặt tên cho những phút hân hoan:” tên tuổi em và tôi, trôi dạt, với bọt thời gian”
Dù mặc niệm của linh hồn trước muôn vàn giả dối ngụy biện của”mọi bãi bờ sương khói” - lãng tử cũng như em- vẫn không thể đi “xa dần” kiếp sống hấp hối này.
Bởi hôm nay là ngày sinh nhật em.
Ngày nhập đời của một linh hồn quá quen nhận biết đau khổ, trong một phút mộng mơ phù du nào đấy, giữa”mê sảng thì thào lời dâu bể, trước sự mù lòa của chính mặt trời” ảo vọng một hạnh phúc người trong tầm tay!
Em cảm ơn lãng tử cho em mượn bài thơ thành lời cầu nguyện đêm nay.
Nguyễn Hồng Nhung
(2009. 09. 28)
DỤC VỌNG VÀ ẢO GIÁC
dật dờ
theo các ngọn triều xa lạ
cứ mê sảng thì thào lời dâu bể
trước sự mù lòa của chính mặt trời
có phải
dục vọng là tiếng gọi
còn mãi âm vang
giữa những giao hưởng mù khơi
hay đó chẳng qua
tràng cười ngán ngẩm của ảo giác
khi tình cờ bắt gặp
giữa bọn dã tràng mông muội
tên tuổi em và tôi
trôi giạt
với bọt thời gian
xa dần
mọi bãi bờ sương khói ?