PETRI GYÖRGY
ĐƠN GIẢN, NHƯ MỘT BÀI CA
Những cánh cửa mở ra. Những cánh cửa đóng lại
Một kẻ nào đến? Một người nào đi?
Ta không lần ra ch́a để mở
lúc cánh cửa đang c̣n gây xúc động
cho cực dương và cho cực âm
cho những cái khác đại loại như thế.
Ta từng mơ thật là hạnh phúc
giống tất cả mọi người; khát vọng ta ngần ấy,
rồi đến hạnh phúc cũng thôi. Chỉ là TA.
Bất hạnh, già vêu, sinh linh kiêu ngạo,
và đi t́m ư nghĩa cuộc đời,
rằng tại sao là TA cơ chứ,
tại sao là Nam, chứ không là Nữ?.
Sẽ đến cái sẽ đến. Đang có cái…đang
nhưng chúng ta đâu hề bỏ mặc chúng.
Từng có cái đang có. Đang có cái đă… từng
Giữa lúc kiểm kê
tiệm đồ vẫn tưng bừng hoạt động.
Và chúng ta vẫn nguyên si. Cho dù…
Kệ chứ? Rất có thể? Đôi khi?
Sẽ không bao giờ có cái ǵ như thế.
Thôi th́ thôi ta tạm thấy thế này:
tốt cũng tốt, đủ cũng đủ, những ǵ đang có.
2. CHỈ LÀ MỘT KẺ
Giá anh đối với Em
chỉ là một kẻ.
Hoàn chỉnh, dù bất ngờ,
như một cái đinh rỉ cong queo
trong bụi bỏng.
Như tia sáng duy nhất
trên chóp cầu thang bóng phủ âm u.
Chỉ là một kẻ thôi
không chủ ư tắm giữa ḍng trôi giờ khắc.
Giá anh được là Anh với Em
trong biến thiên vĩnh cửu.
Vật sở hữu khốn nạn của em:
trong phút giây duy nhất!
Giá anh được là Anh với Em
chừng cái bóng chạm vào nhiệt độ
và đinh sắt tan mủn,
chỉ là một kẻ thôi.