BỐN BẢN SONETT

 

                                              BỐN BẢN  SONETT (5-6-8-12)

                              ( Trích tập thơ: Năm thứ  hai mươi sáu -SZABÓ LÖRINC)

 

 

                           CÁI GIỮA CHỪNG XẢY ĐẾN

                                           ( sonett số 5)

 

Một ngày? một ngh́n năm, Cái giữa chừng xảy đến,

không thể xóa nḥa. Cái mới ngày hôm qua-

em ở đây! ôi ráp ranh hạt bụi:

em mới ngủ thôi mà! để vĩnh cửu

bắt đầu: mọi ngưỡng cửa cấm ngăn

em đều đă bước qua( quên tất cả

để sau rốt thốt tên anh lần cuối).

Ôi sức mạnh thần chú, sức mạnh Cezar nào

dập tắt nổi. Trái tim của trái tim anh, em

vẫn c̣n đây: hai mươi lăm năm lạnh ngắt,

em trao anh, em lấy đi: xin cầu phúc linh hồn!

Em từng ở nơi đây:  hẳn là em- chưa hẳn là em. Ôi

 thiếu hụt, khổng lồ thay „hạt bụi” thiếu hụt!

 Những ổ khóa bấm mộ em đè nặng.

 

                                            CÁI TIN

                                           ( sonett số 6)

Mọi cử động, h́nh ảnh, âm thanh, tất cả cứng đơ - tê liệt

 với cái tin, và sừng sững: thốt lên

một cái ǵ xa xưa:”Tồn tại!”hay”Không tồn tại!”

cho dù, run nức nở, chỉ đủ gọi tên em,

rồi vài từ vô nghĩa, chỉ đủ ngác ngơ

và bắt đầu nổ tung xương khớp ră rời

của trái tim-da thịt, rồi vỡ tan-hóa bụi

bốc hơi từng giây phút và cả thiên niên kỷ;

để sau rốt đây rồi: chớp giật và màn đêm

tụ họp- sáng lóe-lụi tàn  trườn qua nhau

và trốn chạy, mang đi thế gian của anh:

hôm nay vẫn mang đi, đây: anh ở cạnh em

ở đâu, anh không biết, ở đây: cạnh em và thiếu em

để tất cả ngày càng vô nghĩa.

 

                                      QUYỀN LỰC TỐT LÀNH

                                                  (sonett số 8.)

 

Tất cả sức lực, ước vọng, trí tưởng tượng của anh

vật lộn cùng vô ích, ngày mỗi ngày nhiễu phiền

và điên dại, vậy mà cũng chỉ cho anh ngần này,

rằng trăm lần ngh́n lần

đớn đau, nhớ lại, không ngưng nghỉ,

nhớ lại, vật vờ từ những cơn đau mới

nhớ lại, một lần nữa và một lần nữa, nhớ lại quyền lực em

nhớ lại em, kẻ  nằm sâu ḷng đất:

em, quyền lực tốt lành, sự quyến rũ tối tăm của

 đời sống, sức mạnh ngọt ngào của bí ẩn em:

nhưng không với tới. Lời van xin, lần nữa rồi lần nữa, nữa

nữa, nữa…vô ích thôi…Ô!  đơn độc hoang sơ-nghiệt ngă

đông cứng trong anh! cái cuối con đường em qua lần cuối

 mang  anh theo : bấm mọi nút tắt, hết rồi.

 

                              

              QUÊ HƯƠNG MỚI CỦA EM

                            ( sonett số 12)

 

Giá em từng chạy trốn, bất kỳ  tới đâu, để anh từng chạy trốn

 kiếm t́m em, dưới gầm nước, ḷng trời

những bến cảng da vàng? những ḥn đảo da đen?

Giá chúng ḿnh từng phá tan  ngân hà Xích đạo!

 thả phi cơ tung bay khung trời mới,

thử nghiệm không gian, tàu vũ trụ,  khoa học điên rồ:

giá anh đă thử bay-: chạm vào em, có thể?

 và kiện Địa Ngục, biết đâu-  cùng thống thiết van xin, chàng

  Orpheus mới!... Ôi! từ trước tới nay, những tháng ngày

 khủng khiếp! những  tháng ngày đằng đẵng thiếu em!

sẽ đằng đẵng hơn, quằn quại  hơn là chuỗi ngày đang đến

 KHÔNG Ở ĐÂU-  KHÔNG BAO GIỜ  là tên  mới quê em:

em ở đó - không, em không hề ở đó. Chỉ bơ phờ

trí tưởng tượng vật vờ  theo em vào bóng dáng Hư Vô.

 

                                  Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung

                                                                 (Budapest. 2011.06.23)