Szabó Lőrinc (1900-1957)
H̉A B̀NH RIÊNG
Giá tôi biết từ lâu, điều
hôm nay tôi biết
giá tôi biết cuộc đời
sao bẩn thỉu,
tôi sẽ không huưt sáo lừng vang
trên phố,
biết đâu
tôi đă treo cổ từ lâu.
Ngày xưa, như những đứa con
vật vờ của các nhà nước
tôi tưởng rằng có thể
giúp đỡ cả thế gian,
tôi tưởng, lời tử tế hay bạo lực
đạt được một cái ǵ,
và đời sống, nếu chúng ta đồng thuận,
sẽ đổi thay.
Tất cả kinh tởm hơn hồi tôi trẻ
và c̣n tin tưởng,
nhưng, ơn Chúa, ngày mỗi ngày giảm hơn
sự ghê tởm chứa đầy,
ngày mỗi ngày tôi chịu đựng tốt hơn
nỗi đáng sợ của tháng năm,
thời gian và sự lănh đạm lạnh lùng
đă diệt trùng tôi.
Bởi mọi cái lột khăn phủ
lần lượt,
bởi ba mươi ba tuổi đời nh́n rơ
qua cái rây:
tôi thấy, sự bẩn thỉu nhiều hơn
thời ḿnh c̣n trẻ,
linh cảm ḿnh chịu đựng nổi đă từng
đến trong tôi,
tôi thấy họ lừa gạt xấu xa
những người khờ khạo,
khờ khạo v́ ngây ngô
bởi không biết giả tạo.
Và v́ trí tuệ là đầy tớ của quyền lợi
kẻ lưu manh
cũng cố biến ḿnh
thành anh hùng chói sáng,
và nếu lư tưởng thực sự có
sẽ mất biến lạ lùng,
và nếu nhất quyết không thỏa thuận nhau
chỉ c̣n lại cái chết,-
và bởi v́ tất cả những điều này không chỉ không
đê tiện và buồn bă,
quả thật cha của mọi sự việc
là chiến tranh:
và thế là bằng nỗi thản nhiên
tôi nh́n đời sống,
như nh́n một trại hủi vô vọng,
hoặc một chiến trường tan hoang.
Nếu một lần tôi ngộ ra tất cả,
rằng thế gian có những ǵ.
chắc chắn hoàn toàn
tôi đă tự ḿnh treo cổ.
Nhưng dường như số phận, có vẻ
muốn điều ǵ ở tôi:
muốn chỉ cho tôi xem mọi cái, chậm răi
từ từ, kiên tŕ:
và bởi vậy tôi kư hiệp ước ḥa b́nh riêng
với hư vô,
và bởi vậy tôi làm, tất cả những ǵ
cần phải làm, thế đấy,
và bởi vậy tôi quư trọng
một vài khoảnh khắc hiếm,
và bởi vậy trong chiến tranh
tôi làm thơ,
và huưt sáo lừng vang giữa những kẻ hủ lậu,
và cười vui
và ngày mỗi ngày tôi bắt đầu
yêu hơn lũ trẻ thơ …
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hungary
(2018. április 19.)