HÔN NHÂN

 

Tôi: đồ khốn nạn?V́ thế em đau khổ tận cùng?

Em cũng như vậy với tôi thôi!

Sự ích kỷ của em chiếc đèn lồng nóng bỏng

chiếu soi rọi  kẻ nô lệ,

ḷng ích kỷ  của tôi…Và nếu tôi bốc cháy

đớn đau tôi, giam hăm tôi sẽ đau lại cùng em

hành hạ nhau chỉ”như vậy là tồi” và” thế là tốt”:

hai ḷng ích kỷ kết tội, hai ḷng ích kỷ quan ṭa.

 

Hai ḷng ích kỷ…Và bởi v́ cả hai

nức nở, sao ḿnh bất hạnh,

những cuộc dằn vặt cằn cỗi kiếm t́m

 giữa chúng ta ai kẻ chơi phạm luật.

Kẻ đó là tôi? Được thôi, tôi thừa nhận

nhưng điều này giúp ǵ sự vật vă của em?

Luật và tranh luận để làm chi?cuộc đời không phải cuộc tranh luận,

em th́ biết cái ǵ, rằng tôi cần ǵ tại sao để làm ǵ?

 

Tôi cũng không biết…như trong ḷng đất

cây ôm rễ dại hoang,

tôi bỏ chạy  trong nhiễu nhương như thế,

tôi sống như thế trong bóng đêm

tôi nạp vào tôi đạo luật: kiếm t́m, kêu gọi,

cái tôi tưởng sẽ giúp ích cho ḿnh,

thượng đế có mắt dành nỗi quằn quại tôi đau đớn:

những bí ẩn lướt qua và chiêm nghiệm nỗi đau.

 

Bí ẩn thiêng liêng dẫn dắt: cái bồi bổ,

cái giúp đỡ, cái duy tŕ, nuôi tôi lớn,

như thức ăn và mùi vị thẩm thấu qua

cái gợi khêu, cái khiến tôi buồn bực:

bạn bè tôi, người t́nh- tất cả

 thể xác-tâm hồn biến tôi thành chính nó

c̣n lại là xa lạ, những ǵ chống trả

là kẻ thù, kẻ chống trả lại tôi.

 

Hỡi em hăy yêu, như tôi muốn thế!

Quyết định đi, cùng tôi hay là chống lại tôi!

Đừng gây chiến với bao nhiêu tội lỗi

chính nghĩa em gây tác hại cho tôi!

Cần tôn kính:  hăy tự nguyện dâng nỗi niềm kiêu hănh

chấp nhận cuộc thua

và em sẽ hồi sinh, như trong nụ hoa

ẩn mùi hương của đất và ánh hồng tia nắng.

 

Hai số phận trẻ thơ buộc chúng ta vào nhau

không bao giờ chạy thoát;

đừng bắt đầu gây chiến, như kẻ yếu,

báo thù bằng kênh kiệu tự thân.

Tôi nhắn em lần cuối: không có sự giúp đỡ,

em hăy gánh lên vai sắp đặt số phận em..

Tại sao? tôi không biết. Có quá nhiều bí ẩn.

Hay tin vào những ǵ –chính tôi chẳng biết hơn.