NamThu26-SLorinc-NHNhung

SZABÓ LÖRINC

 

                                 TẬP THƠ: Năm thứ hai mươi sáu

 

                                                     Tặng: Korzáti Erzsébet (K.E.)

 

 

 

 

 

Là tác phẩm thi ca nổi tiếng nhất của Szabó Lörinc- một trong những nhà thơ thiên tài Hungary trong thế kỷ XX- tặng mối t́nh đau đớn và lăng mạng nhất của thi sĩ kéo dài một phần tư thế kỷ.

Tác phẩm thi ca này gồm 120 bản sonett, chia làm ba phần:

 

Phần một: CÁI VẪN C̉N NH̀N THẤY ( sonett 1-4)

Phần hai: SAU CÁI CHẾT ( sonett 5- 107)

 

Phần ba: LỜI CUỐI ( sonett 107- 120)

 

 

 

       Phần một:  CÁI VẪN C̉N NH̀N THẤY

                                       

 

 

 

                                                                1.

                                                        TỰ KẾT TỘI

                                                     ( bản sonett 1.)

 

 

                                     „Nàng yêu sự ích kỷ của ta!”- anh vẫn hằng buộc tội

                                    và đớn đau không nguôi soi rọi ư thức dày ṿ

                                   ( Em cũng bảo!)…Th́ đă sao, nếu đúng là như vậy?

                                  Giá ḷng ích kỷ của hai mươi năm

 

                                  lặp đi lặp lại không nhàm nhă:

                                   làm phân vân chao đảo linh hồn em,

                                   lúc phần thưởng lớn lao và niềm vui duy nhất

                                    là bên em luôn ngây ngất kẻ đồng hành?

 

                     Ôi, anh không biết-  người yêu ơi- cái ǵ, chừng nào là ích kỷ

                                 anh hứng chịu, nếu cần. Chưa bao giờ

                                 anh chán sự âu yếm của em: thế là đủ

 

                                 cho b́nh yên anh, là toàn bộ quá khứ, tương lai

                                 và hiện tại, là nỗi đắm say mê man:

                                 „ Cảm ơn em!”- ḷng biết ơn th́ thào- : „Em yêu, đừng sợ!”

 

 

 

                                                                           2.

                                               SAU CUỘC BAO VÂY

                                                  ( bản sonett 2)

                                      Sau cuộc bao vây, kẻ ở lại ngục tù

                                trong thét gào, trong lửa đốt, vẫn nằm lại chiến tranh

                               và kẻ khác, giờ đây dù hết buồn thảm hơn

                           hay hạnh phúc hơn  ta đều cùng tháo chạy, cho sự thật rầu rĩ

 

                                 của ḿnh, ngàn triệu kẻ, cho đời sống của ḿnh,

                                 anh không biết, có c̣n em hay không:” Hắn cần nàng!”

                               người bạn tôi chế nhạo:” Chỉ là nàng! lập tức!

                                hắn sục sọi, quên địa ngục tiên trao!”

 

                               Giá bạn biết, giá  bạn tôi cảm thấy

                                 em là ǵ với anh hai chục năm qua

                    và  anh là ǵ với em, em hỡi !Không phải một t́nh yêu điên:

 

                                  vượt qua gia đ́nh, hơn cả hôn nhân

                             là nhu cầu, là không gian sống, dù tất cả, dù không là ǵ hết…

                                 tận hôm nay- vẫn là thế, cảm ơn!- trái tim của anh!

 

 

                                                         3.

BẰNG VIỄN TƯỞNG VIỂN VÔNG CỦA EM

                          (bản sonett 3)

 

 

 

Bằng viễn tưởng viển vông của em anh mường tượng

 em đang nhớ anh-  ơi người yêu- khi

bánh xe cuốn nhanh: nỗi  đơn côi anh khát khao vô vọng

Quạnh hiu em vẫy gọi, quanh quẩn bên anh

 

như  anh đang cùng em để, lời an ủi chỉ

 hiện hữu hoang tưởng của em mang lại,

 nỗi đau em chua chát chỉ dịu ṿng tay xiết từ con tim em

trong buốt thương anh nhức nhối.

 

Bằng viễn tưởng viển vông của em anh mường tượng

chúng ḿnh bên nhau: ít lắm nếu chỉ riêng anh

ngật ngưỡng với ḿnh, thà thế này,

 

luôn luôn được gấp đôi, như tiên nữ lượn ṿng

mang đi - kéo lại - đổi trao, để cùng lúc từ hai nơi xa thẳm

t́nh yêu khóa chặt vào nhau.

 

 

 

 

                                           4.

                                     DÂY DẪN

                                      ( bản sonett 4)

 

 

                                      Không phải em hôn, khi hôn: đừng ngưỡng mộ,

                                       đừng tự kiêu, đừng thờ phụng điên cuồng;

                                        em chỉ là dây dẫn, là công cụ,

                                       là đồ chơi rồ  dại

 

                                       của quyền lực tạo hóa vô biên, là sóng trên mặt hồ,

                                        mặt biển, là hạt bụi sa mạc

                                        cuốn lên, rồi mệt nhoài; cùng lúc

                                       là  thú vật hưng phấn lúc ngất ngây

 

                                    quái vật khổng lồ, hay chỉ chuột chũi ngốc ngơ

                                     hoặc côn trùng nhỏ xíu

                                    khi t́m cặp-  em hăy nhớ về thiên cảnh

 

                                    lúc ngập ngụa trong em cái Tôi, niềm kiêu hănh

                                    với hằng hà: Thượng đế đấy- Bí Ẩn này

                                    thông qua em: đi vào anh,  người em yêu dấu!

 

 

 

                                               

                                Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung

 

                                                        ( 2011.01.04)