SZABÓ LŐRINC: HAI BÀI SONETT
( Trích tập thơ: Năm thứ 26)
1. EM LUÔN LUÔN CHẤP CHỚI
( Sonett 34)
Em luôn chấp chới trong ý nghĩ anh,
như gió thoảng, như hương hoa tím
nụ cười bất chợt sáng bừng
và đôi khi từ một quyền lực ngọt ngào
khẽ chạm,trái tim anh, vầng trán anh
bất ngờ dịu êm ve vuốt: dù tê tái
„không em”- lời an ủi”từng có em”trên vết thương,
anh vẫn ao ước sống. Tại sao? Anh đã hiểu.
Anh cần nhận biết chất người,
dù bị đuổi xua, bị hắt rơi địa ngục;
để nghĩ đến em xiết bao hạnh phúc !
Thế là mình vẫn có nhau, người yêu.
Chừng anh sống, em còn sống: anh vực em sống. Và em
sẽ gắng giúp anh, đúng không, trái tim của trái tim anh?!
2. CÁI TÊN
( Sonett 35)
Em là đàn bà, em yêu? là Con người? Tháng Năm
ngập nắng lại reo vang cuộc sống,
khu rừng rồ dại tân hôn. Anh đã cùng đến với em
và những cô em gái của em, đúng vào mùa xuân
hoang dại như thế, đúng ngập ngụa ngất ngây choáng váng
ôi, không thể, cái đã xảy ra, về thân xác, ít hơn thế
nếu từng đúng là em, còn nếu khác, là MỘT-SỰ THẬT
phiên bản của DIỆU KỲ…cho dù…Tuyệt tác!
dù bầu trời rất cao và cỏ sao bé xíu
nhớ lại em vẫn nghẹn chát đắng cay,
ôi, kẻ ăn mày-hôm nay đau đớn! Bởi rất có thể,
anh đã từng là vua, đúng thế, với tất cả trong tình yêu
nhưng với em, anh là gì, không – có – tên
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung
( Budapest.2011.11.20)