SZABÓ LŐRINC –Thơ Tang tiếp
(Trích trong tập Năm thứ 26)
Sonett 36
“AN B̀NH CỦA THƯỢNG ĐẾ!”
Anh chưa bao giờ ở đâu, mà không muốn
đến đó với em: càng ít ỏi
những ǵ đẹp, tốt không em càng đau đớn,
càng ngụt lửa trái tim khát
bạn đời, khát em: TẤT CẢ tự chữa
lành –anh trong nó- khi
ở bên em, hay lúc được ứng trước
niềm tin- niềm hứng khởi đoàn tụ, hở em.
“ An b́nh của Thượng đế!”- người ta nói
cho những giấc mơ lứa đôi hạnh phúc,
vĩnh viễn anh không t́m thấy an b́nh này:
cảm thấy cái CHÍNH nhất, dù em cũng chẳng tin
điều BÍ ẨN! an b́nh thượng đế khi em c̣n sống
c̣n yêu anh, EM cho anh nhiều nhất, EM YÊU.
Sonett 37
NHỮNG LỠ LÀNG
Giờ đây sẽ luôn như thế? Những lỡ làng
bất lực nghẹn thở, xót xa
kỷ niệm của những kế hoạch chỉ phác thảo
âm thầm trong ư nghĩ, những viễn tưởng
không tưởng làm sao, những hy vọng chắp cánh
bay, để làm ǵ, khi lừa gạt,
linh hồn câm lặng, giữa lúc những tiếng rên
nức nở phá vỡ linh hồn em:
những tiếng rên, đúng thế, tiếng rên của anh
không ngừng dội lại trong em nữa, em yêu,
anh đă là gánh nặng cho em giữa trăm ngh́n gánh nặng
đồ hèn, anh, kẻ tránh niềm tin, không hành động:
anh đă phí phạm bao ngọt ngào của em,
đắng ngắt giờ đây tất cả, thiếu em!
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung
( Budapest. 2012.02.24)