SZABÓ LƠRINC
SONETT TANG 76 – 77 - 78
( Trích trong tập: Năm thứ 26)
Sonett 76
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ KHÁC
Anh nh́n những đàn bà khác: đôi chân mang họ đến
rồi đưa đi, những xương-thịt lâu đài
giống em: những tạo vật chắp cánh bay
đất và trời buộc nhau vào họ
-như thế nào vào ai!- những trung tâm, không khác biệt
ở những kẻ đang sống: đều ắp tràn, hay trống rỗng,
có những nàng mê hồn, nhưng tựu trung
tất cả đều chỉ là sản phẩm cơ-hóa học. C̣n từ em
ngần ấy cũng chẳng c̣n, nhưng nếu anh NHỚ em
em vẫn nhiều hơn hết thảy! Cái ǵ biết
- cái ǵ biết? –Ôi huyễn hoặc, ôi biết bao bí ẩn,
trong em, trong họ - Ôi! ta lạnh lùng
nh́n các ngươi, mà vẫn liêu xiêu?!
Chưa bao giờ vượt quá, như giờ đây: Ôi! TA hỡi!
Sonett 77
CON BƯỚM ĐẸP
Gió hun hút, giá băng. Con bướm đẹp đâu rồi? Liên tục
quay về nhà chúng ḿnh, những vạch nhung
óng ánh ngọc- và những đường lửa- khắc,
nó chập chờn quanh những đồi thu lượn,
rồi, lữ khách run run, trên phiến mềm đá lạnh
nghỉ chân-nghỉ chân từ mười đến ba giờ: để
đến và chấp chới bay đi cùng một ngày nắng.
Giờ, nó hết bạn rồi, cũng như anh.
Cứ như thể ai gửi đến, bướm xinh ở lại;
ta yêu những sắc màu nắng hạ đôi cánh giang;
ta yêu, bướm đẹp xinh, kẻ bị kết án.
Giờ, gió hun hút, giá băng. Bướm có c̣n không? Đâu?
Trong điệu nhảy lượn ṿng anh nh́n
đời bướm mỏng: nghĩ tới em lập tức.
Sonett 78
NGÀY ĐẶT TÊN
Ngày kỷ niệm: người ta vô t́nh nhắc
một từ, gợi đến nàng; nhưng chỉ
người dưng; anh hy vọng, biết đâu lộ diện
một trái tim quanh anh- nhớ ra em
hay một linh hồn, biết giờ đây những ǵ anh muốn
( hăy tha thứ cho tất cả nạn nhân!):
nhưng không!- và với anh cũng chỉ gọi mời
từ bỏ kẻ khác, một ngày đặt tên đau đớn:
tên của người đă cho anh những ǵ lớn nhất
đă cho anh những ǵ t́nh yêu có thể cho,
của người, từ mộ chí vẫn khiến anh run rẩy:
cái tên, kẻ khác căm thù, nhục mạ,
trên mặt nạ thủy tinh - trái tim đỏ của anh:
là tên em, Elizabeth của anh tội nghiệp.
NGUYỄN HỒNG NHUNG dịch từ bản tiếng Hung
( Budapest. 2013. december 9.)