SZABÓ LŐRINC
SONETT TANG 85, 86
|
Sonett 85
NĂM KHÓA LẠI
Chỉ v́ đă nói ra, nên hăy đừng nói nữa?
Hăy không đau ta ơi, ta sẽ lặng im!
Năm khóa lại, giá từng ngày giữ lại
giữ lại, giữ thêm: đừng kéo dài nỗi
phi -tồn tại Em, chớ dài, chớ buồn hơn;
bởi mỗi ngày, năm trăm bài thơ đau nhức
năm ngh́n nỗi đau mỗi ngày khiến anh
chỉ đủ sức viết ngắn từng ḍng.
Lạc lối ṃn những giấc mơ bất lực:
Phục sinh! – điều tuyệt diệu nào nhỏ bé hơn
những ǵ linh hồn ta c̣n chú ư?
Suốt cả năm anh chỉ làm điều này,
và trái tim anh nguyên vẹn tóc tang,
cái tang tháng Hai bên huyệt mở.
Sonett 86.
EM KHÔNG CHỈ LÀ KỶ NIỆM
Em không chỉ là kỷ niệm, khi anh khóc em
dù từ lâu chùm hoa anh trên trái tim em bụi phủ,
không ngừng phục sinh, không ngừng là hiện thực mới
và đau gắt trong em, cái hành hạ, nỗi đau.
Ghen tỵ em nhiều lần, sao em được ở dưới đất đen,
và cảm phục sức mạnh em, hỡi Em Yêu mềm yếu:
để chế giễu, anh bảo xấu là tốt
và cái chết kinh hoàng là sự thông minh, là nỗi xót thương.
Vậy mà chính điều này phục sức: chưa đủ lạnh lùng
nỗi lănh đạm của anh, lại đau hơn, người yêu ơi
chưa muốn buông tha (như em chưa tha anh):
em phục sinh ngày-lại ngày trong nỗi đau anh
dù mất mát - tiếng khóc than nhiều nhất,
em vẫn là lời thầm th́ bao khác lạ buốt câm.
Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung
( Budapest. 2014. november 20.)