SZABÓ LŐRINC

 

SZABÓ LŐRINC

 

                                                Sonett Tang (50,51,51,53)

                                                        ( Trích tập: năm thứ hai mươi sáu)

 

 

Sonett 50

                   Ở NƠI QUẢ ĐẤT SỐNG ĐỘNG HƠN

 

Có những nơi, quả đất sống động hơn

những con đường cháy bùng, hay tê tái

dù em ở nơi đâu, tất cả luôn mang em trở lại,

những cảnh vật đă khóa giữa chúng ḿnh

bởi thế giới bên kia, đây xanh thẫm, kia xanh non:

 Ngân Hà lung linh bằng nước mắt em chỉ dẫn,

và em c̣n mạnh hơn thân cây xanh nơi ấy,

hơn bất kỳ ai, bất kỳ nơi đâu: một buổi trưa, sự ngất ngây

em ǵn giữ, giữ chính em. Như thế đó em dệt

vào TOÀN BỘ, cuộc đời và cổ tích:

chẳng bao giờ thiếu vắng em ở bất kỳ đâu.

Những điều này sao quá nhiều và quá ít: cái này đánh thức,

cái kia ru ngủ: hiện hữu vĩnh cửu, hay chỉ là tưởng tượng…

Ôi trái tim sao mănh lực trái tim đến nhường này?!

 

Sonett 51

                        MỘT VÀI MÉT VUÔNG CỎ

 

Cỏ thi, cây đan sâm, con cào cào, con kiến, những con bọ

và đất, khí trời, cùng những loài côn trùng nhỏ xíu nữa

đám dân chúng lúc nhúc trên một vài mét vuông cỏ, chúng bay

tới đích ǵ, quy tắc ǵ, ôi tṛ chơi của những

ngẫu nhiên, để chúng bay sống tiếp, để có thể

tự do tồn tại, để vui vầy bè bạn, để chúng bay

vẫn là kẻ cùng thời, những ánh sáng

nhỏ nhoi, cho trái tim ta tấm gương trần thế,

khi nàng, người mà ta luôn luôn nghĩ đến,

vĩnh viễn xa rồi, dù nàng nhiều và nhiều hơn tất cả,

hơn cả tháng ngày và những ngôi sao?

Mi hạ nhục ta từng phút, hỡi sức sống một lần chưa dứt!

Từng phút, mi, đồ lạnh lẽo! Bầu trời rạng ngời trong trẻo,

không thèm để ư đến đứa con buốt giá của người.

 

Sonett 52

                                  HÀNG CHỤC NGÀN LẦN

 

Mặt trời trên cao, kiến dưới đất không hề một lần

dừng lại v́ chúng ḿnh, EM YÊU, khi  ḿnh

đă trưởng thành trong nhau đến thế (trừ khi trái tim

không v́ thế, đă đ̣i mất một đứa ḿnh

cho nó): những buổi tối vẫn đến thường  đều đặn,

hàng chục ngàn lần, rồi b́nh minh, rồi bụi đất

vẫn thế tưng bừng, rồi con người, rồi tháng năm

nảy mầm và tàn lụi, để đoạn cuối, đóng khung

 khóa cuộc đời em lại. Ôi tất cả những ǵ

 từng là em, biến mất cùng em: nhưng như thuở

 đó, đất và trời giờ cũng chẳng hề thay đổi.

Quên em chăng? Không. Chỉ không biết, v́ c̣n việc khác:

đất trời từng không biết em là ai, không c̣n em, và từ đó…

( đất trời được ǵ nếu biết? Ôi! giá như từng biết?!)

 

Sonett 53

 

                         SZÁRSZOR

 

Tất cả đều như cũ: đây là hồ, là ghế đá,

em từng đợi anh nơi đây, từng ôm anh nơi đây, hồ lau sậy

chúng ḿnh đă đến đây, và pḥng em, giường em

nơi anh thức giấc: năm ngoái giữa những bức tường này

ḿnh dụi vào nhau, và một ḿnh hôm nay,  nhà cũng không,

đỉnh núi cũng không từ bỏ; cái là đường chân trời

cũng là khung ảnh em: Bắc, Nam, Đông, Tây

dâng trào ngập lụt.

Không bao giờ lẻ loi, luôn luôn lẻ loi!

Anh t́m em, đợi em, tuyệt vọng,

nhưng khát vọng cũng mừng v́ kỷ niệm,

 h́nh bóng thân yêu quây quần, phác họa :

tất cả đều như cũ!...Sao có thể không  em

và v́ em ở khắp mọi nơi, trái tim đứt đoạn.

 

           Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung

                        ( Budapest 2012.07.28)