TRỞ LẠI THÁNG TƯ

 

TRỞ LẠI THÁNG TƯ

 

Vẫn là tháng Tư, vẫn là NHN, nhưng hôm nay đọc lại bài viết về tháng Tư cách đây ba năm, thấy khác. Khác với cảm nghĩ về tháng Tư hôm nay.

Đây là bài tháng Tư năm ấy:

Hoa đào, hoa mận nở trước tiên, cùng những bụi Mưa vàng suộm bông óng, chi chít từ ngọn xuống tận gốc. Cỏ mướt mềm, như tóc phủ bờ vai, cứ tươi xanh, dù phiền muộn thiếu tay ai khẽ vuốt. Những nụ cây tháng Ba e ấp hôm qua, sang tháng Tư, nay tiết xuân ấm áp, hết thảy buông ḿnh, biến thành những phiến lá dài thanh mảnh, dịu dàng.

 Chỉ những cây thật già, trầm ngâm suy tưởng, vào tháng Tư rồi, mới chịu lác đác nhú vài đọt xanh non. Nỗi ưu tư hữu hạn, khiến cây già phân vân trước phơi bày sự sống hồi sinh? Bởi cái vĩnh cửu vô h́nh, ẩn náu hết cả, dưới rễ đâm sâu thẳm, trong ḷng đất đen. Từ đỉnh cao nhất của những ngọn thông, nơi những túm quả nâu sần sùi chụm đầu nhau an ủi - như thể thời gian trôi qua, làm tác phẩm, tạo chứng cớ sinh tồn - ngọn thông ấy, trong tiết tháng Tư mới chịu đâm nhành, những đoạn lá kim rụt rè, ngắn ngủn, xanh non, cho dù ngay dưới gốc thông, những khóm tulipán đỏ, vàng, rực rỡ, đă x̣e hết vẻ diễm lệ mùa xuân.

Gió bay bay, đuổi những cánh hoa táo trắng, lẩn xen vào nhành dẻ dại, hoa dẻ như ngọn nến trắng muốt, điểm nhụy vàng xinh xẻo, xếp thẳng tắp hàng, trong những chân nến xanh. Orgona rắc thành bầu trời tím ngắt, phơn phớt hồng, hoặc trắng muốt, đuổi nhau dài, suốt dọc những con đường, những hàng rào, những viền men triền núi…

Lang thang phủ ngập nắng ấm tháng Tư, khát tâm t́nh ai thổ lộ - bỗng nghĩ xa gần, về những nỗi ngóng trông… Có phải ḿnh cần học lại cách sống, cách nghĩ, cách thích nghi, cách hành động, và quan trọng nhất: cách yêu? Có phải, ḿnh đă làm những ǵ phải làm cho cuộc sống, duy nhất một điều, chưa bao giờ cần làm cho ai, v́ chưa từng ai hiểu đúng, thứ ngôn ngữ của riêng ai?

Tháng Tư, những thay màu vội vă của đất trời vĩnh cửu, trong muôn vàn trạng thái biến hóa của thiên nhiên. Tháng Tư, mở ra chân trời, cùng nhau học lại, bài học đầu tiên : đến với nhau. (2009. 04. 27. HN)”

 

Tháng Tư cách đây ba năm sáng trắng, có một cái ǵ đó tươi mát, một cái ǵ đó tư tách nảy mầm, một cái ǵ đó hoan hỷ vui sống, nhưng thực ra lời lẽ trong bài viết vẫn rào đón, ư tứ vẫn xa xôi, gián tiếp. Niềm hân hoan lĩnh nhận một cái ǵ đó từ xa xăm, từ thiên nhiên mang lại niềm biết ơn, nỗi sung sướng, nhưng cùng lúc giới hạn luôn con đường trong sự biết ơn ấy.

Tấm ḷng trong trắng h́nh như chỉ dừng lại ở ḷng biết ơn không vụ lợi và t́nh cảm dâng hiến hết ḷng. Bởi rơi xuống độ sâu hơn của các cung bậc sống, niềm vui tinh khiết, vô tư của trong sáng biến mất, con đường trải rộng hơn trước mắt, nhưng hết rồi những bước chân vội vă, sôi nổi, hân hoan, hăm hở tiến về phía trước…

 Tôi đă quên sạch tất cả. Ba năm vừa rồi mày ở đâu? làm ǵ? nghĩ ǵ? sống như thế nào? – tôi không biết. Dường như ba năm là một con sông ở giữa, tách hẳn bờ bên này ra khỏi bờ bên kia. Tôi là vạt đất bên này hay bên kia sông? Không biết.

Chỉ biết rằng tôi đă quên sạch tất cả v́ một cái ǵ đó bên trong tôi liên tục không dừng lại, bắt tôi bận bịu, đến nỗi chỉ nhớ ra nó là chữ, nhưng lại quên mất nó cũng là tháng năm. Đúng thế.

Vẫn là chữ, nhưng nhưng chữ ơi -như tâm t́nh- khác nhau thế?

Lật mấy ḍng chiều nay tôi đă viết về tháng Tư hôm nay:

 

„Có phải tất cả trạng thái ngày hôm nay NHN đang có chỉ v́ MÙA XUÂN?

Ô! có thể lắm, v́ giờ đây nó ở trạng thái: TRỰC TIẾP với tất cả những ǵ nó tiếp xúc, trong từng phút giây sống, không cần tới bất kỳ sự giải thích nào. Nó đang là mùa Xuân?

Nó đang là tháng Tư bày ra trước mắt toàn bộ sự thanh thản dịu dàng: băi cỏ xanh ngắt tràn ngập những bông hoa dại vàng óng nũng nịu, chỉ màu vàng này đủ sức tạo nên sự nũng nịu âu yếm với cỏ xanh thôi, v́ cạnh đó những bông hoa trắng tṛn mọng, thẳng tắp trông rất ngốc nghếch ngờ ngệch, c̣n đám hoa trắng năm cánh nhỏ xíu ẩn náu thành túm nhỏ hết sức mơ màng và tinh nghịch, chúng túm năm tụm ba ríu rít với nhau, quay lưng với kẻ qua đường (trời ơi! đừng đụng vào chúng tao!).

Ḿnh đi qua đám cỏ xanh công viên, không thể nhịn được cười khi ngắm lũ cỏ hoa dại chen lấn sấn sổ nhau khoe sắc. Mấy cây orgona bắt đầu trổ hoa: tím sẫm, trắng, tím xanh. Hoa hồng mới đâm lá. Những bụi Mưa Vàng hoa đă lụi, chi chít lá xanh non mơn mởn. Rặng dẻ dại rủ cụp những chiếc lá mỏng, xanh biếc, những mầm hoa thẳng đứng chĩa lên trời he hé, ôi những ngọn nến trắng muốt của tương lai !

Lũ bồ câu gù gù trong nắng- bây giờ ḿnh bắt đầu phân biệt được những nội dung âm điệu trong tiếng chim. Bây giờ ḿnh bắt đầu không thích tiếng bồ câu gù gù nữa, v́ nó có một cái ǵ đấy mang dục vọng giới tính rất... trắng trợn. Hừ! Hôm qua chợt nghe một con quạ ở đâu đó ré lên, nhớ mùa đông lạnh ngắt, hoang vắng tuyết rơi. Không, đừng đến vội, mùa Đông ơi, tha cho tao!

Thích nhất lúc b́nh minh, trời mới rạng sáng, mặt trời chưa lên và lúc sẩm tối, mặt trời bắt đầu lặn, nghe lũ chim rộn ràng tṛ chuyện khắp nơi, lúc đó bao giờ cũng thấy chúng tranh cướp lời nhau, rất sống động, rất tươi vui, rất náo nhiệt, lúc đó bao giờ NHN cũng thấy rất buồn cười, và tự bảo: A! lũ ngồi lê đôi mách!

Tháng Tư ơi, có thật mi đang thanh thản? ( 2012-04-19)”

Nguyễn Hồng Nhung