AUGUSZTUS
Chim bồ câu gù gù trong hơi lạnh sắc của bình minh tháng tám. Lá xanh bình thản nhường chỗ cho những chùm quả nặng trĩu cúi gục đầu nhìn đất. Không có nắng. Nắng bình minh nhường cho tháng Bảy rồi, thứ nắng hừng hực bỏng giãy, xé làn môi căng đỏ trái anh đào và tung lên trời xanh vui vẻ khúc vi vu mùa hè nắng gió…
Ngày của tháng tám bắt đầu bằng một sự trầm ngâm. Bầu trời đẫm mây, chuyển từ từ một màu ghi nhàn nhạt sang màu bột sắn đã quấy trong trong , càng sáng rõ càng nhận ra những cụm mây trắng giòn hơn, che lấp ló những mảng trời xanh. Bình minh tháng tám chưa xa vắng như sáng thu tháng Chín, nhưng đã mang mác vị chia ly, một nụ cười nhợt nhạt thiếu phụ chẳng thể nào giữ mãi bên mình những người thương yêu…
Tháng tám nhấc bầu trời cao thêm vài tầng bất chợt: không đủ sức để tỏa cơn rồ dại hòa nắng thủy tinh trong vắt như tháng bảy nữa, nhưng hơi ấm dịu dàng của mặt trời hè duy nhất vẫn không chịu đi xa, cứ lẩn quất trong mùi đất, mùi cỏ, trong âm thầm ban mai …nhơ nhớ, chừng nào mình còn thở còn ấm nhơ nhớ thương thương, hơi ấm tháng tám ưu tư lặng lẽ?
Đi dọc con đường mỏng tràn những cánh cúc dại vàng , những cánh hoa tóc tiên hồng nhạt hoặc trắng dịu lòa xòa hôn vệt cỏ, ngồi xuống một chiếc ghế dài còn đẫm sương, nửa ghế trống còn nguyên sắc trắng xanh nhợt nhạt của mặt trăng đêm qua, dùng làm gương soi rọi kiếm tìm hình bóng một người thương …
Suy tư một sớm chớm thu vắng lặng, hít thật sâu căng đầy lồng ngực nỗi vỗ về dâng hiến của đất trời, trở lại bên bàn viết, lật sách và biết rằng chỉ có thể đi tiếp con đường đã mở của một kiếp YÊU…
(2011.08. 12. NHN)