Ba người bạn gái
- Cháu chào bác! Hương có nhà không bác?
Hiền vừa tḥ đầu vào nhà vừa liến thoắng, mặc dù cô chả nh́n thấy ai. Nhưng đúng như cô dự đoán, có tiếng dép lẹp xẹp trong buồng, rồi tiếng những bước chân chậm răi, và cuối cùng một người phụ nữ tóc bạc hoa râm hiện ra ở cửa:
- Hiền đấy à? Cháu về khi nào vậy?
- ...
Cô đoán ngay thể nào mẹ Hương cũng hỏi như vậy, mặc dù lần gần nhất, cô nghe câu hỏi này, cách đây đă hơn hai năm.
Nhớ lần đầu tiên cũng tương tự, nhưng cách đây đă hơn mười năm, và lần sau đó nữa, c̣n có cả tiếng chào hỏi xen kẽ của bố Hương. Vậy mà bác trai đă mất rồi, ôi thời gian!
Chỉ c̣n kỷ niệm cứ đọng lại, tưởng chừng như ngày hôm qua, vừa xảy ra mọi việc, chứ không phải mấy chục năm rồi.
Người đàn bà tóc bạc mừng rỡ cùng Hiền ngồi xuống tràng kỷ. Hiền cố nén tiếng thở dài nhè nhẹ, khi thấy dáng đi run rẩy của bà.
Cũng giống y như khi cô tŕu mến và đau nhói trong ḷng khi ngắm mẹ ḿnh.
- Cháu chả thay đổi ǵ cả, trông vẫn như ngày trước.
- Cháu thay đổi nhiều lắm đấy bác ạ, chỉ v́ trong nhà tối, bác chưa nhận ra thôi…Cái Hương đi đâu hả bác?
- Thế cháu chưa biết à?bây giờ nó ít ở Hà nội lắm, nó mua một cái nhà ở quê, cứ ở lỳ trên đó vẽ. Chỉ khi cần nó mới về thủ đô thôi.
- Thế nó không chăm sóc bác à? Con bé này lạ nhỉ? làm sao cháu gặp được nó đây?
- Bây giờ bác ở với vợ chồng con em nó. Tư nữa chúng nó về bác sẽ bảo chúng nó gọi điện cho Hương về gặp cháu.
Hiền bần thần ra về, sau khi viết mấy ḍng chữ cho cô bạn:” Hẹn gặp mày ở quán Trung tâm Ngan”
Không về nhà ngay, cô đi thẳng về phía Hồ Gươm, nơi một người bạn gái thân khác của cô ở đó.
Nhà khóa cửa, mặc dù trong nhà vẫn có đèn. Có thể, hoa, bạn cô đă về nhà, nhưng đi đâu.
Cô rút bút, viết tương tự như viết cho Hương, rồi đi.
Thành phố đă lên đèn. Những ḍng xe máy lao vun vút trên những con đường lúc nào cũng đông ngh́n nghịt. Chẳng ai buồn để ư một một phụ nữ đi một ḿnh, ngắm cảnh tượng quanh ḿnh vừa thân thuộc, vừa xa lạ. Cô đă sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng cô luôn đi xa, nên h́nh như trong trí nhớ của cô, thành phố này gần gũi hơn nhiều, so với hiện thực cô bắt gặp lại.
Cô đi bộ trên hè, ḷng bứt rút v́ chưa được chia xẻ với bạn bè.
Đôi chân vô t́nh đưa cô đến phố Lư Thường Kiệt, nơi có ngôi trường cũ của cô.
Cổng trường khóa,chỉ ánh đèn điện hắt bóng những cây xà cừ, chiếu lên tường thành các vệt sáng. Không cần nh́n tận nơi, cô có thể nhắm mắt vẫn tưởng tượng lối vào sân trường, với từng dăy lớp, từng của ra vào, từng dăy bàn trong lớp, tấm bảng đen bạc màu..
Và kư ức! mảnh đời đi học hiện ra, khi cô vẫn c̣n là một con bé rụt rè lần đầu tiên từ chối sự đưa tiễn của mẹ, bước vào lớp Chuyên văn của thành phố.
Cũng v́ đi một ḿnh, cô lập tức kết bạn với hai cô bé nữa cũng lang thang một ḿnh, ngơ ngác như mấy con nai vàng trong rừng.
Họ kết thành nhóm bạn nối khố, dù tính nết và dáng vẻ mỗi người một kiểu.
Hương có khổ người đậm đà, nước da bánh mật. Cô rất vui vẻ, luôn t́m thấy sự hài hước trong sự vật xung quanh ḿnh, để cười. Nhưng đừng tưởng cô cười nhiều như thế là dễ dăi. Trái lại, cặp mắt tinh tường của cô thu rất nhanh, những ǵ tinh tế nhất, rồi tả lại nó ngay trong một bài văn, y như một bức họa, khiến thày dạy văn hết sức ngạc nhiên.
Nhưng đến khi cô khoe bạn bè bức họa đầu tiên cô vẽ, th́ không chỉ thày giáo, hai cô bạn thân tấm tắc, mà cả trường c̣n khâm phục.
-Các danh nhân thường nhiều tài lẻ như vậy đấy! – ba cô bạn bảo nhau.
C̣n Hiền đến với tài năng văn học một cách khác hẳn.
Đôi khi đang cắm cúi đọc một cuốn sách nào đấy, đột nhiên cô giơ trang giấy lên cao, soi chăm chú vào ánh nắng chan ḥa.
- Mày t́m cái ǵ trong ấy? – Hoa, cô bé hiền nhất bọn hỏi
- Tao muốn biết sau những ḍng chữ c̣n có cái ǵ nữa. Chẳng nhẽ chỉ có chữ không thôi, mà tuyệt diệu thế?
Cô đọc rất nhiều, dường như chỉ ngừng đọc khi bắt buộc phải dừng lại để hoàn thành một nghĩa vụ nào đấy. Bởi vậy cô không có thời gian để tán gẫu. Ngay khi la cà, đàn đúm với hai cô bạn, cô cũng rất ít lời. Nếu không đọc, cô tự nghiền ngẫm cái ǵ đó trong đầu, cô mơ màng nh́n lên ngọn cây, hoặc bất chợt bật ra một câu hỏi, khiến bạn bè sửng sốt:
- Này, mày đang mơ hay tỉnh đấy? mày nói cái ǵ vậy?
-Tao chỉ hỏi chúng mày, xem có bao giờ trong đầu ta, lại không nghĩ cái ǵ không nhỉ?
Hoa, cô thứ ba, giống cái cán cân giữa hai cô bạn, đứa th́ cười suốt ngày, đứa th́ mơ màng suốt ngày. Hoa ít nói, cô mơ màng theo kiểu riêng, cô rất xấu hổ, sợ người khác biết ḿnh đang mơ mộng, cô thích viết ra giấy điều cô nghĩ, lẽo đẽo đi sau hai đứa bạn khắp chốn cùng nơi.
Cả ba cô bé đều có cái năng khiếu trời cho là rất nhạy cảm. Chính điều đó làm họ đến được với văn học, cho dù mỗi người bày tỏ sự nhạy cảm với đất trời, thiên nhiên, với những người xung quanh, theo tính cách riêng của họ.
Học sinh lớp chuyên Văn bận hơn học sinh lớp b́nh thường.
Sáng, vẫn phải học các môn bắt buộc, cả buổi chiều phải học thêm văn. Buổi tối, đôi khi cả bọn ngồi lỳ trong thư viện thành phố rất lâu, để đọc cho hết các tác phẩm bắt buộc. Các trường phái văn học thế giới khiến họ mê đi v́ yêu thích.
Tâm hồn trong sáng của các cô gái nhỏ, như cánh bướm mong manh, lần đầu tiên được ánh nắng muôn màu của mặt trời văn học chiếu rọi, những tâm hồn ấy run lên v́ vui sướng. Rồi từ những cánh bướm tâm hồn mong manh ấy, trăm ngh́n màu sắc c̣n rực rỡ khác lạ hơn nữa, phản chiếu lại.
Các cô bé viết những bài luận văn, trong đó không chỉ có từ ngữ, mà c̣n chứa chất cả trái tim nồng cháy, cùng những cơn sóng xúc cảm mạnh mẽ nhất của bao tâm hồn thơ ngây.
Và v́ họ là hiện thân của tuổi trẻ - khi theo ḍng thời gian- những cô bé ngày nào từ từ biến thành những thiếu nữ mắt đen láy, má ửng hồng, tóc dài mượt mà xơa ngang lưng, họ bỗng khao khát đi t́m thần tượng của ḿnh.
Cuốn tiểu thuyết Jane Eyre làm trái tim các cô lao đao hàng tháng trời.
Khi người đàn ông đích thực xưng „tôi „ và gọi nàng thiếu nữ là” em” – cũng như nàng gọi chàng là”ông” xưng „em”- trời ơi, c̣n ǵ quyến rũ hơn những đại từ nhân xưng dản dị và nồng cháy như thế?
Mối t́nh giữa một người Đàn ông đích thực, và một người Đàn bà đích thực, mạnh mẽ như sự gắn bó khít khao của trái đất và bầu trời, khiến những trái tim khao khát yêu đương của các cô bé tê dại, mê mẩn
- Đến bao giờ ḿnh sẽ gặp một người như thế? – Hiền nhắm mắt lại và th́ thầm.
- Và đôi mắt đen của chàng nữa! – Hương tinh nghịch nhắc – hay là mắt xanh ấy nhỉ? Hoa, cậu giở sách xem giúp Hiền tư!
Xem ra, Hương có vẻ không bị chàng quư tộc bỏ bùa bằng hai cô bạn.
Đến khi lao vào mổ xẻ văn học Nga, th́ lần này, cả ba cô đều trở thành kẻ chiến bại, trước những ḍng văn trữ t́nh nhất của Pautopxki.
Đấy không phải những chữ cái ghép vào với nhau nữa, đấy là thế giới huyền ảo của mưa, của tuyết, của những lẵng quả thông, của chuyến xe ngựa đêm huyền bí, của những chàng trai có trái tim bằng vàng, của những thiếu nữ đẹp mê hồn, nhưng xốc nổi, nhẹ dạ,của những ǵ không thể với tới trong cuộc đời trần thế, mà chỉ trong ảo giác và mộng tưởng, ta mới cảm được chúng…
Hiền đứng tựa lưng vào một gốc cây trước cổng trường, và nhắm mắt lại.
Cô nh́n thấy ba thiếu nữ tóc mượt xơa vai, mỗi cô cắp một chiếc cặp nhỏ bên nách, vừa đi nghênh ngang giữa con đường về đêm vắng ngắt, vừa chuyện tṛ sôi nổi. Giống như thường lệ, họ rời bỏ thư viện thành phố về nhà, th́ trời đổ mưa.
Cả bọn chạy thục mạng đến nhà Hoa, rồi vừa thở vừa trèo lên gác xép, nơi dành cho Hoa, cả bọn mở toang cửa sổ, đón gió đêm và những hạt mưa lạc từ rặng cây ven đường rắc vào.
Khi hai cô bạn mải rũ tóc và lau mặt, Hiền tựa thành cửa sổ, ngắm màn đêm và đọc khe khẽ:
„ Hăy hái đi! Hoa trên những nhành sa xuống thấp,
Khi mưa rơi lặng lẽ trên đồng…
Và chân trời, nơi chiều thu cháy đỏ,
Những chiếc lá vàng tan tác bay đi…”
( Pautopxki)
Những vần thơ đă ám ảnh cô suốt đời, khi ở xứ sở châu Âu sau này, cô đúng là đă lang thang một ḿnh trên cánh đồng mưa rơi lặng lẽ, để tự cảm nhận cái buốt giá, xa vắng của chiều thu, mang dấu vết chia ly…
Những giọt mưa rơi xuống là thấm ngay vào ḷng đất, không một tiếng động, không để lại một dấu vết nào…
Hay bởi xứ sở châu Âu luôn vắng ngắt, nên thiên nhiên cũng lặng lẽ hơn xứ sở của cô? – cô đă từng nghĩ như thế.
Vài ngày sau, ba người bạn gái gặp nhau trong cái quán ăn có tên rất gợi cảm „Trung tâm ngan”.
Ngay ở cửa ra vào, khoảng năm chục con ngan làm lông sạch sẽ, treo ngược lên bởi những móc sắt rất chắc, mùi hành, mùi măng thơm lừng khiến người qua đường khó ḷng thờ ơ…
Ba người chọn một bàn trong cùng, ngồi xuống và nh́n ngắm nhau:
- Bọn mày tuyệt thật!- Hương lên tiếng – chỉ tao là già đi thôi, bọn mày vẫn trẻ đẹp như xưa.
- Bởi bọn tao là những người mẹ hai con! – Hiền trả lời-
- Chẳng nhẽ không chàng nào được cậu chiếu cố? – Hoa nhỏ nhẹ hỏi, vẫn dáng vẻ hiền lành nhất bọn.
- Nguy nhất là tớ chỉ thấy chúng là bạn, chứ không phải ḷng nổi chúng – Hương trả lời
Rồi cả ba vừa ăn uống vui vẻ, vừa tranh nhau nói, y như không hề có một khoảng cách thời gian đă tách họ ra, xa nhau lâu đến thế.
- Bây giờ về nhà tớ xem tranh! – Hương rủ.
Trong nhà cô chỗ nào cũng đầy tranh, treo la liệt trên tường, dựng cạnh tủ, trong góc nhà.
- Nh́n đây, hỡi các nữ sinh 10D! – Hương nói- bọn mày c̣n nhớ anh chàng này không? – Hương loay hoay và lôi ra một bức tranh cũ kỹ.
- Chàng” xây cho nhà cao cao măi..” – cả hai cô bạn reo lên.
- Mày vẽ lúc nào vậy? thuở đánh mất tim v́ chàng? – Hiền nói
Rồi cả ba cười phá lên. Nhưng sau trận cười, cả bọn bâng khuâng nh́n nhau.
Chẳng nhẽ tất cả, đă xảy ra lâu lắm rồi?
Tốt nghiệp xong, chắc số trời run rủi, cả ba cô gái đều thi đậu vào diện ra nước ngoài học tập.
Lúc đó là những năm tháng cuối cùng của cuộc chiến tranh. Họ không đi từ thành phố, mà gian khổ đi bộ, đi ô tô thành đoàn lên biên giới, ở đó vài ngày lĩnh đồ dùng, rồi trong một đem tối trời, cả đoàn lặng lẽ đi bộ qua biên giới. Từ đó họ mới đi tiếp bằng tàu hỏa đến đất nước họ học tập.
Đây là lần đầu tiên ba cô gái thành phố lên vùng rừng núi, cảnh đẹp hùng vĩ của những con suối trong vắt, của những rừng nứa bạt ngàn, khiến các cô tưởng ḿnh lạc vào cơi thần tiên.
Buổi chiều cuối cùng trên quê hương, họ nảy ra ư định nghịch ngợm : đi tắm suối.
- Chúng ḿnh phải làm một cái ǵ đó, để ghi nhớ ngày hôm nay chứ? – Hương đề nghị.
Hiền chợt nhớ ra một con suối nhỏ trong vắt, có những phiến đá cuội phẳng lỳ, bao quanh là những cánh rừng bát ngát. Ba cô gái cởi quần áo, để trên bờ rồi vừa lội xuống suối, họ vừa té nước, vừa đuổi nhau chạy quanh, và cất tiếng cười vang.
- Ngày xưa thiên nga bay xuống trần, cũng chỉ để tắm một trận đă đời như chúng ḿnh thôi, các cậu ạ. – Hiền hoan hỷ nói.
- Nhưng cẩn thận đấy, không gă phủ thủy lấy mất quần áo, là không bay về trời được đâu nhé!- Hoa lo lắng nói, ngẩng đầu lên nh́n xung quanh. Trong một phút hăi hùng, cô hét ầm lên:
- Có người! các cậu ơi, có người!
- Đâu? đâu? – hai cô bạn thất thanh.
Quả thật, có một bóng người vội vă bỏ đi thật nhanh từ phía b́a rừng.
Ba cô vội vă mặc quần áo thật nhanh, và đuổi theo. Té ra hắn là một chàng chăn ḅ, đă đến tự lúc nào, ngắm các tiên nữ vui vày.
Hiền là người đầu tiên dừng lại, và ngồi thụp xuống để cười.
Đến tận giờ đây, vẫn hiện ra trước mắt cô, dư âm của buổi chiều hôm ấy, cảm giác mát lạnh của nước suối dính chặt quần áo vào thân, vào tóc, những giọt nước bắn tung tóe, sỏi bay rào rào, khi cả bọn vừa chạy vừa ḥ hét đuổi theo gă chăn ḅ lạ mặt…
Cái ǵ cũng chỉ một lần trong đời mà thôi!
Một lần mười tám đôi mươi, một lần thời con gái tinh nghịch, hồn nhiên, cười vui v́ bất cứ điều ǵ thấy xung quanh, và cứ tưởng trang sách, chính là cuộc đời!..
Rồi ba cô gái, thế nào lại cùng đến một đất nước chung, học tiếng cùng nhau tại trường Dự bị, trước khi lên đại học.
Họ sẽ nhớ măi mùa hè đầu tiên ở châu Âu, khi đám sinh viên dự bị được tham gia trại hè cùng học sinh các trường ở nước sở tại.
Sáng sáng theo tiếng c̣i báo thức của trại, cả bọn vội vă dậy, ăn sáng trong những dăy nhà gỗ, rồi kéo nhau ra đồng làm việc.
Lúc phát cỏ ngô, khi đi hái táo, lúc thu hoạch cà chua, dưa chuột hoặc anh đào. Buổi trưa, cả bọn kéo nhau về ăn trưa, tắm rửa, nghỉ ngơi. Cuộc sống của trại chỉ thực sự bắt đầu, khi chiều xuống, cả bọn con gái con trai bắt đầu tự bộc lộ, thể hiện ḿnh…
Hồi đó có một anh chàng trong trường Dự bị hay hát, và hát cũng không đến nỗi tồi. Anh ta có khả năng trở thành một ca sĩ opera với giọng hát rất khỏe, cao vút, khi ngân xa khiến người nghe cảm thấy tim ḿnh thắt lại v́ lo lắng…
Anh rất thích chọn những bài hát phải ngân nhiều, và lên thật cao.
Hiền không thích giọng hát ấy, cảm giác phải chờ đợi làm cô bực bội. Thường khi anh ta chấm dứt câu hát cuối cùng, cô thở đánh phào, bụng bảo dạ sẽ không bao giờ nghe thêm lần nữa.
Nhưng Hương th́ vô cùng say mê, chẳng hiểu v́ anh chàng có mái tóc bồng bềnh hay v́ giọng hát không giới hạn.
Mỗi lần chàng cất giọng hát bài tủ: „”Làn gió đưa hương thơm…”, cô hớn hở chờ đợi cái đoạn khó nhất, cao nhất được chàng cố ư kéo dài thêm một chút:” xây cho nhà cao, cao măi…”
Hoa hay mỉm cười trêu bạn.” hôm nay tao thấy anh cao cao măi nh́n mày hơi lâu đấy..”
C̣n Hiền đă t́m ra một góc thích hợp với ḿnh.
Buổi chiều, cô lẩn ra lùm cây sau trại, nằm dài trong đám cỏ cao ngút ngàn, ngắm bầu trời cao lồng lộng, mây trắng xếp từng h́nh khác nhau, tùy theo những cơn gió thổi.
Đôi khi cô ngủ thiếp đi trong một giấc mơ nhộn nhịp, có tiếng ghi ta phừng phừng của bọn con trai ở một góc nào đấy, tiếng hát, tiếng cười của bọn con gái, những cô bé tóc vàng, mắt xanh, hoặc tiếng chia đuôi động động từ khó nhọc của lũ ngoại quốc. Lát sau cô tỉnh dậy, thoảng nghe tiếng c̣i tàu văng vẳng đâu đây…
Bỗng…có tiếng ngáy nhè nhẹ ngay gần chỗ cô nằm.
Cô chồm dậy, vạch cỏ nh́n sang: một chàng trai có vầng trán cao bướng bỉnh, đang ngủ ngon lành.
Tức quá, cô đứng dậy, định bỏ đi, chợt nghe cậu ta lên tiếng:
- Này, bạn cũng thích nằm trong cỏ như tôi à? Hay nhỉ, sao lại có người giống ḿnh thế?
Cô nhận ra anh chàng vừa đụng độ với ḿnh tối hôm qua.
Hôm đó, cả bọn quây quần nghe cô kể chuyện – trong trường, cô nổi tiếng v́ biết nhiều chuyện – cô đang kể về một ông già hấp hối, nói với cô con gái duy nhất: Con hăy ra phố, và mời người mà con gặp đầu tiên về đây, rửa tội cho cha”
Cô gái ra phố, trong cơn băo tuyết năo nùng, cô đưa một chàng trai trẻ về nhà. Ông già hấp hối bảo, ông muốn nh́n thấy người vợ trẻ đẹp ngày xưa của ông. Chàng trai lạ mặt ngồi xuống bên chiếc dương cầm, dưới tay chàng, âm thanh vang lên, khi th́ trong sáng tha thiết, lúc rạo rực sôi nổi…
Ông già hấp hối kêu lên:” Đúng là Nàng rồi, nàng Marta thân yêu của tôi, nàng đang mỉm cười bên luống hoa tuylip đỏ rực rỡ…”
Hiền dừng lại, nh́n đám bạn ngồi im phăng phắc
Hoàng hôn đă bắt đầu đổ bóng nhợt nḥa xuống rặng cây sau lưng cả bọn, những khuôn mặt trẻ măng chưa gợn chút ưu tư, bỗng vương vấn một linh cảm chia xẻ nào đó với giọng kể chuyện khi nhanh khi chậm, khi th́ thào của Hiền.
Cô đột ngột hỏi:
- Các cậu thử đoán xem, người đàn ông trẻ đó là ai?
- Mozart! – một giọng trong trẻo cất lên ngay sau lưng cô.
Hiền tức tối quay phắt lại: một anh chàng có vầng trán cao bướng bỉnh, và đôi mắt bồ câu đen láy, đẹp tuyệt vời, vừa nói vừa cười tinh nghịch với cô.
Đó chính là anh chàng nằm trong cỏ.
Suốt một tuần ở trại hè, cô làm như không thèm để ư đến anh ta, nhưng anh chàng cứ theo sát cô, t́m cách trêu chọc cô bằng một sự cố nào đấy, nhất là bằng những câu chuyện, cô cứ tưởng” độc nhất vô nhị”chỉ ḿnh cô biết, té ra chàng cũng biết hết.
Thậm chí, cô từ bỏ luôn thói quen nằm trong cỏ, lắng nghe tiếng c̣i tàu văng vẳng đâu đây của ḿnh. V́ chàng mắt đẹp chỉ ŕnh cô để đến chỗ đó.
Mỗi Hoa lúc nào cũng b́nh thản. Buổi tối cả bọn đi chơi, hoặc hát ḥ, cô cặm cụi viết lách.
Măi sau này, nhiều năm đă trôi qua, cả bọn mới hiểu, Hoa có một bạn trai học trong nước, trái tim cô chỉ chung thủy với anh. Và cô nói chuyện với anh ta hàng tối, qua những trang thư dài vô tận.
Rồi đến ngày chia tay ở trại hè.
Lần đầu tiên trong đời, cả bọn nếm trải niềm lưu luyến mơ hồ, khi một ánh mắt ưa thích bắt đầu t́m nhau, giả tảng quay đi, và xao xuyến run rẩy trong tim…
Buổi chiều hôm trước, Hoa và Hiền đă gặp Hương nước mắt lưng tṛng đứng tựa vào một gốc anh đào sau trại:
-Mày làm sao thế?
Hương nhất định không trả lời, nhưng khi quay về trại, hai người bạn gái hiểu ngay. Chàng cao cao măi ngồi giữa, lũ con gái quây quần xung quanh, chàng vừa hát vừa ngước mắt âu yếm nh́n một cô gái có mái tóc vàng óng, nụ cười hiền như Đức mẹ, ngồi sát cạnh. Từ lúc đó trở đi, lúc nào cũng thấy họ cặp kè bên nhau…
Hiền đặt bức tranh, đă lồng khung kính vào góc nhà, rồi lùi xa ngắm nghía.
Trong tranh, dưới một gốc bạch dương, một đôi trai gái đang ngồi cạnh nhau.
Chàng trai có mái tóc bồng bềnh như sóng, tỳ tay xuống cỏ, miệng nở nụ cười ngập ngừng, ánh mắt đầy hạnh phúc. Cô gái đẹp như thiên thần với mớ tóc dài vắt trước ngực, và nụ cười dịu dàng, cô ngả đầu vào ngực chàng trai.
- Chủ đề? – Hiền tinh quái hỏi – T́nh yêu? Ảo giác?
- Mày ngốc lắm! – Hương trả lời – tao đă t́m được số phận của ḿnh, khi cuộc đời cho tao h́nh thành bức tranh này.
Sau trại hè đấy, Hương xin về nước, đi học trường Mỹ thuật. Cô nhận ra sứ mệnh của ḿnh là sáng tạo ra những bức tranh. Cô trở thành họa sĩ, khi hai người bạn gái của ḿnh người thành giáo viên, người thành nhà ngôn ngữ.
- Mày biết trong tranh này thiếu cái ǵ không? – Hiền chợt hỏi – tiếng c̣i tàu- cô tự trả lời, khi các bạn nh́n cô chằm chằm.
- Mày lại nói vớ vẩn ǵ đấy? – Hoa mỉm cười.
- Bọn mày c̣n nhớ anh chàng mắt đẹp của tao trong trại hè không? Đôi khi tao tự hỏi, tại sao giữa anh ta và tao chả xảy ra cái ǵ cả, mặc dù chàng đoán trước được mọi điều của tao?
- Cậu định nói đến số phận ư? – Hoa hơi trầm ngâm.
Cô đă yêu một người con trai qua đường bưu điện suốt sáu năm trời. Khi cô đi học, hai người mới để ư nhau, những bức thư đi về, mở ra một chân trời t́nh cảm. Sau ba năm, trong một lần về phép duy nhất, cô đă nhận lời yêu anh, trước khi anh vào lính.
Vậy mà mối t́nh thế kỷ ấy tan thành mây khói, khi cô trở về. Họ bắt đầu ḥ hẹn gặp gỡ chuyện tṛ. Anh đă từng lao đến nhà Hiền, gặng hỏi” Bên ấy Hoa có ai không?” – khi nhận được cái lắc đầu ngơ ngác của Hiền th́ anh chẳng c̣n hiểu thế giới nội tâm của phụ nữ ra sao nữa.
Cuối cùng Hoa lấy một người đàn ông cô quen biết ít nhất, và trở thành một bà mẹ có hai con trong một gia đ́nh hạnh phúc.
- Thế cậu th́ sao? – Hương quay sang hỏi Hiền – cậu muốn ǵ?
- Tiếng c̣i tàu..- Hiền đang ch́m đắm trong suy tư riêng của ḿnh – tớ vẫn bị những tiếng c̣i tàu mê hoặc, tớ vẫn muốn t́m một điều ǵ đó mới mẻ, tớ vẫn muốn đi đến tận cùng, những điều tớ suy nghĩ…
- Suy cho cùng, các bạn của tôi- Hương lên tiếng – một lần bố ḿnh đă bảo” Tính cách làm nên số phận”. Có lẽ cuộc đời chúng ta không phải do chúng ta định đoạt đâu..
- Trong tâm hồn mỗi người, tính cách tạo cho chúng ta những mảng sáng khác nhau. Có lẽ chúng ta hành động theo những mảng sáng đó…- Hương nói tiếp
- Theo ḿnh, cần phải muốn điều ǵ đó trong đời, và thực hiện nó…- Hoa ngập ngừng thổ lộ.
- Có sao không, nếu tớ chỉ sống, và thực sự, chưa biết, tớ sẽ làm được ǵ trong đời?
Hiền suy nghĩ, và nói tiếp – H́nh như mỗi lần về nước, ḿnh chỉ mong ngóng gặp bạn bè ngay, để xem họ c̣n như xưa không, và để rồi lại thanh thản ra đi..
- Cậu cần gặp lại những kỷ niệm – Hương nói – Để biết rằng cậu vẫn có một cuộc đời đầy đủ, đúng không?
- Có lẽ thế..- Hiền tư lự đáp lại- dù sao ḿnh là một đứa may mắn, tuy ḿnh biết rằng, may mắn chưa đủ, có một may mắn chưa đủ, ḿnh vẫn cần làm thêm một cái ǵ nữa… để nhận biết cuộc đời nhiều hơn, như cậu đă nhận ra sứ mệnh họa sĩ của cậu.
Hai người bạn gái im lặng.
Có lẽ lần đầu tiên trong suốt mấy chục năm quen biết nhau, họ hiểu ra rằng, ai có việc của người ấy, mỗi người cần t́m ra cho ḿnh một con đường riêng, cho dù những năm tuổi xuân đă đi qua…
H́nh như cuộc đời, luôn luôn là một sự bắt đầu.
2003.