CáiGoiLaDoi-NHNhung

Cái gọi là ĐỜI.

Con người là một đoạn nhỏ của quá tŕnh xảy ra sự sống- cùng lúc nó là một h́nh ảnh tượng trưng, tượng trưng cho sự sống- bởi v́ nó bất lực trước cái chết.

Như một đoạn nhỏ của đời sống người, nó bắt buộc tích lũy, giành giật, vun vén, thu xếp…

như một tượng trưng sống: nó khao khát tự do vô tận, khao khát thoát khỏi môi trường bị quy đinh, và hơn thế nữa, nó khao khát hạnh phúc.

Hạnh phúc như một biểu tượng sự tṛn vẹn.

Chỉ xảy ra trong một tích tắc khi sự vẹn tṛn của Sống tụ đủ điều kiện, đúng một tích tắc, v́ sau vẹn tṛn là khuyết hụt, ṿng quay lặp lại từ đầu…

May sao con người sống trong bầy đàn, may sao có đàn ông nghĩa là có cả đàn bà…

để ṿng quay lệch độ của mỗi người tạo ra một sự bù đắp lớn lao, để cái thiếu hụt của kẻ này được trao vào tay kẻ đang t́m kiếm, để trong cái bất tận lao xao sinh tồn, con người hụt hơi nhiều lần nhưng không chết…

không thể chết dễ dàng như khát vọng mơ ước…

bởi đời người là một tượng trưng mà thôi- một tượng trưng của bản thân sự sống đầy đủ và sự thiếu hụt vĩnh cửu của thế giới tinh thần trong vắt và vô tận như không khí…

Các chữ cái gặp gỡ và biến hóa như thể vạn vật gặp ánh sáng mặt trời và nước- các chữ cái giúp con người đôi khi có cảm giác bắt gặp hạnh phúc trong cái khát khao tinh thần bất tận…

cho dù:

tim ta ơi! tâm hồn ta ơi! mi luôn luôn trần trụi nh́n ngóng một ḿnh, nh́n xung quanh, xem cái ǵ đang diễn ra cạnh mi? bởi mi cũng chỉ là một tượng trưng, một ví dụ nhỏ nhoi đơn lẻ của sự Sống!

Đừng huyễn hoặc ḿnh!

(Bp. 2010.03.30)