CAI NGHIỆN

 

CAI NGHIỆN

 

Cai nỗi nhớ anh như cai nghiện thuốc lá,

cafe,

trà Thái nguyên,

sách,

nhạc,

dạo chơi lang thang…

 

Xếp  nhớ thương anh vào phạm trù: hại sức khỏe

không ngủ ngon

mất cảm giác thích ăn

chỉ mơ màng

đọc

buông sách

nghe nhạc

gơ phím

  ước hăm hở : 24h/24h.

 

Một ngày nhận ra: ḿnh đang biến thành bóng ma vất vưởng

bạn bè: kinh hăi

người quen: sợ hăi

láng giềng: lo âu

gương soi trên tường ái ngại: ốm?

 

Chiều  công viên, bỗng vứt giày, nằm lăn ra băi cỏ

dưới gốc dẻ dại rải trắng”tuyết tháng năm”: bụi phấn bay bay

nức nở lồng ngực khan: chẳng nhẽ em Nghiện anh?

 

Ôi Đam Mê!

những ảo thuật vô h́nh của Thần Chết

 lấp  dẳng dai hơi thở

 tranh nhịp chấp chới tim

 khước từ phân thân tỉnh táo …

 

Không!

ra đời từ ngàn vạn ngẫu nhiên hợp lại

mi không có quyền: chết

bâng quơ…

sống

vật vờ…

 

Nghiện đi! hăy nghiện đi bất cứ cái ǵ nhân thế!

ảo ảnh và trí khôn- sao cứ mệt phân chia?

 

  Thử đóng vai cai nghiện,

cai nghiện anh

cai nghiện thương

cai nghiện say mê- t́nh yêu- nỗi nhớ …

cất tạm ngày sống nhân gian vào túi áo

cài kim băng.

Óh!

                                                          Nguyễn Hồng Nhung

                                                           (Budapest. 2011. 06.02)